TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 284: Hy vọng mẹ ngày nào cũng thơm thơm

Cô bé đáng yêu xinh đẹp như búp bê kia chính là con gái của Đào Hương Vi?

Cô bé được di truyền dáng vẻ xinh đẹp của mẹ, từ nhỏ đã là một đứa trẻ xinh đẹp.

Lâm Hương Giang cẩn thận đánh giá cô bé, dáng vẻ cô bé đa phần giống Đào Hương Vi, nhưng có một vài điểm rõ ràng rất giống Nguyễn Cao Cường, vì dụ như đôi mắt phượng mang tính biểu trưng của anh ấy.

Nguyễn Cao Cường biết Đào Hương Vi có con, nhưng không biết được đứa trẻ đó là của anh ấy, hoặc là anh ấy căn bản không ngờ giữa hai người bọn họ lại có đứa trẻ này.

Đào Hương Vi đã giấu anh ấy.

Nhưng Lâm Hương Giang cũng chỉ biết được chuyện này từ những kết quả điều tra của Hà Tuấn Khoa, bản thân cũng không dám xác nhận, đứa bé nhất định là con của Nguyễn Cao Cường.

“Mai Nhi, con sao vậy?” Mỗi lần con gái phát bệnh, Đào Hương Vì đều rất lo lắng, đứa bé này từ lúc sinh ra sức khỏe đã không được tốt.

“Con cũng không biết, đột nhiên cảm thấy không thoải mái” Đào Mai Nhi cúi rũ đầu xuống, nhìn như không còn sức lực nữa.

Đào Hương Vi đưa tay áp vào trán con bé, có chút nóng bỏng tay.

“Con bé đột nhiên phát sốt, tôi đã cho cô bé uống thuốc hạ sốt rồi, liền thông báo để cô qua đưa cô bé đi bệnh viện xem sao.”

Giáo viên nói.

“Cảm ơn thầy, bây giờ tôi đưa con bé đi.”

Đào Hương Vi năm tay con gái, hướng về phía giáo viên nói lời cảm ơn.

“Tôi đưa hai người đi bệnh viện.” Lâm Hương Giang nhanh chóng lên tiếng.

Đào Hương Vi nhìn cô ấy không nói, nhưng lại không muốn làm phiền cô ấy.

“Còn đứng đó làm gì? Lên xe đi, nếu không cô bé lại sốt nữa thì phiền phức thêm đó” Lâm Hương Giang nhìn ra tâm tư của Đào Hương Vi, không để cho cô từ chối.

“Vậy cảm ơn cô nhé”

“Không cần khách sáo với tôi quá thế.”

“Mẹ ơi, dì xinh đẹp này là ai vậy?” Mai Nhi hỏi mẹ “Cô ấy.” Đào Hương Vi đang nghĩ xem cần phải giới thiệu như thế nào, thì Lâm Hương Giang đã nghiêng người xuống, nhìn vào cô bé, mỉm cười nói: “Cô là bạn của mẹ cháu, cháu gọi cô là dì Giang là được rồi.”

*Dì Giang, vậy mẹ con cháu làm phiền dì rồi”Cô bé đáng yêu nhỏ như vậy mà cũng rất hiểu lễ nghĩa, thật làm cho người khác yêu thích.

“Không phiền gì cả, lên xe thôi”

Lâm Hương Giang đưa hai mẹ con đến bệnh viện, mặc dù là sốt do cảm mạo bình thường, nhưng Đào Hương Vi vẫn không yên tâm, nhất định muốn bệnh viện tiếng hành kiểm tra tổng thể cho con bé, đặc biệt là về tim mạch.

Trong phòng khám, Mai Nhi nằm trên giường bệnh, y tá đang cắm kim truyền dịch cho cô bé.

Cô bé không khóc cũng không làm loạn, rất ngoan và yên lặng, giống như nó đã từng trải qua rất nhiều lần như vậy, đã quen rồi, căn bản không còn sợ kim tiêm truyền nữa.

Lâm Hương Giang ở một bên quan tâm chu đáo, cô đã biết đứa trẻ này từ nhỏ đã có vấn đề về tim, sau khi phẫu thuật, nay đã tốt lên rất nhiều.

Cô càng muốn biết hơn nữa chính là, Mai Nhỉ có bị di truyền gen bệnh điên ở trên người Nguyễn Cao Cường hay không?

Tranh thủ lúc này Đào Hương Vi muốn làm kiểm tra cho con bé, đã tự mình yêu cầu bác sỹ làm thêm một hạng mục kiểm tra, đương nhiên là nhân lúc Đào.

Hương Vi đi lấy thuốc, thực hiện trong lúc cô ấy không có ở đây.

Sau khi y tá rời đi, Lâm Hương Giang ngồi xuống bên giường bệnh, nhìn cô bé có khuôn mặt nhỏ hơi tái, không tránh khỏi đau lòng “Đau không?” Cô nhẹ giọng hỏi Mai Nhi lắc đầu: “Không đau” Cô bé chớp mắt nhìn cô với ánh mắt đen láy, sau đó hỏi: “Dì Giang, mẹ nói dì biết làm nước hoa, đúng không ạ?”

“Đúng rồi” Lâm Hương Giang mỉm cười.

“Vậy dì có thể làm một lọ nước hoa cho mẹ con không, con hi vọng mẹ con ngày nào cũng thơm thơm, như thế mẹ mới có cơ hội gặp được một chân mệnh thiên tử”

Lời nói này của đứa bé ngược lại đã khiến cho Lâm Thanh Hương cảm thấy thú vị: “Vì sao vậy’ *Vì mẹ quá vất vả rồi, con hi vọng có người cùng chia sẻ gánh vác cùng mẹ” Mai Nhi cúi đầu, thở dài nói: “Đáng tiếc là sức khỏe con không tốt, nếu không con cũng có thể chia sẻ gánh vác vì mẹ”

Một đứa bé hiểu chuyện như vậy thật khiến cho người khác yêu thương, trong lòng Lâm Hương Giang có chút xúc động: “Thế con không nhớ về ba con sao?”

Mai Nhi nhíu đầu mày nhỏ nói: “Con cũng từng nghĩ đến rồi, nhưng mẹ con chưa bao giờ nhắc đến ba, cũng không cho phép con hỏi”

Lâm Hương Giang trầm mặc, tâm trạng và cách làm của Đào Hương Vi cô đều có thể hiểu.

Có lẽ trong lòng cô ấy đã rất hận Nguyễn Cao Cường.

“Hai người đang nói chuyện gì vậy?” Đào Hương Vi lấy thuốc trở về, nhìn thấy hai người đang say sưa nói chuyện.

*À, Mai Nhỉ đang nhờ tôi làm cho cô một lọ nước hoa, hi vọng cô ngày ngào cũng thơm thơm” Lâm Hương Giang chỉ nói một nửa.

“Cô đừng nghe lời con bé, tôi không cần những thứ đó.”

Lâm Hương Giang nhướng mày: “Như thế không được, trước đây cô có thể khôn: cần, nhưng hiện tại cô đang là người đại diệ cho sản phẩm nước hoa của tôi, bắt buộc phải dùng, sau khi trở về tôi tặng cô vài lọ, dùng hết lại qua tôi lấy”

“Như thế… không thích hợp lắm?” Đào.

Hương Vi có chút khó xử.

“Cô phải dùng nước hoa của tôi, mới tính là người đại diện đạt tiêu chuẩn”

Đào Hương Vi không nói lại cô ấy được, chỉ có thể đồng ý.

“Việc quay quảng cáo hôm nay cũng xong rồi, cô yên tâm ở lại đây với con gái, có vấn đề gì không thể giải quyết thì gọi điện cho tôi.” Lâm Hương Giang đứng lên nói.

“Hôm nay đã làm phiền cô quá rồi” Đào.

Hương Vi vẫn luôn duy trì thái độ khách sáo, thực chất trong lòng cô không muốn có tiếp xúc quá gần với cô ấy.

“Chúng ta đều là bạn bè, còn nói cái gì mà làm phiền chứ” Lâm Hương Giang nhìn sâu vào mắt cô, sau đó nói tạm biệt với Mai Nhỉ rồi rời đi.

Lâm Hương Giang không thật sự rời khỏi bệnh viện, cô vẫn còn đang chờ kết quả của bác sỹ.

Đợi một lúc lâu, bác sỹ mới gọi cô vào phòng làm việc.

“Đây là kết quả của hạng mục kiểm tra mà cô muốn, từ bản báo cáo này có thể thấy, trên người đứa bé đích thực tồn lại gen khác thường, nếu trên người cha đứa bé cũng có loại gen này, vậy thì chính là được di truyền từ cha sang.”

Thần kinh đang căng thẳng của Lâm Hương Giang đột nhiên bị phá vỡ, cả người kinh ngạc, cô đã rất sốc và quên cả cử động.

Mai Nhi đã bị di truyền gen bệnh điên của Nguyễn Cao Cường…

Vậy con trai của cô thì sao? Có khi nào cũng bị di truyền bệnh này từ cô không?

Cô đột nhiên đứng dậy, ngay lập tức muốn đưa con trai mình qua làm kiểm tra.

Bác sỹ nhìn cô khó hiểu: “Cô muốn đi đâu?” Ông bác sỹ còn chưa nói xong.

Lâm Hương Giang đột ¬hiên bừng tỉnh, giọng nói có chút ngập ngừng: “Bác sị tỷ lệ di truyền sane con là bao nhiêu ạ Bác sỹ nhìn lại số liệu trên báo cáo, sau đó nói: “Khoảng tầm ba mươi phần trăm, có điều đứa trẻ này từ nhỏ đã yếu ớt, càng phải cẩn thận hơn, nếu không tỷ lệ ba mươi phần trăm này sẽ rất dễ phát bệnh.”

“Bác sỹ, làm phiền ông đừng nói việc này cho đứa bé và mẹ của nó, tôi sợ là sẽ làm họ bị kích động, còn báo cáo này ông cứ đưa cho tôi.”

“Vậy cô nên có sự chuẩn bị tâm lý” Bác sỹ đưa báo cáo cho cô.

Lâm Hương Giang cầm bản báo cáo đi ra ngoài, tâm trạng nặng nề.

Cuối cùng cô xé hủy bản báo cáo, chuyện này không thể để cao người thứ ba biết được.

Lái xe về nhà với tâm trạng nặng nề, Lâm Thanh Dương thấy cô về, vui vẻ ra đón.

“Mẹ, sao hôm nay mẹ về sớm vậy?”

Lâm Hương Giang cúi đầu nhìn khuôn mặt càng ngày càng giống Hà Tuất Khoa ạy của con trai, trái tim co rút mạnh mẽ.

Nếu vì cô, mà con trai cũng bị di truyền gen đó, vậy thì phải làm sao đây?

Bất giác cô nắm chặt cổ tay cậu con trai, dẫn cậu bé đi ra ngoài, phải đi bệnh viện kiểm tra, cô muốn biết tỉ lệ di truyền trên người con trai cô là bao nhiêu!

“Mẹ, mẹ làm sao thế?” Dáng vẻ không nói một lời nào của cô đã làm Lâm Thanh Dương hoảng sợ.

“Mẹ đưa con đi bệnh viện” Cô trâm giọng nói.

“Con đâu có bị bệnh, tại sao phải đi bệnh viện chứ?”

“Làm kiểm tra cho con một chút, sẽ không đau đâu, con không phải sợ” Cô kéo cậu con tra vừa mới đi ra khỏi cửa, đụng ngay vào Hà Tuấn Khoa đúng lúc đi về.

Bình luận

Truyện đang đọc