TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 949

Anh ấy vẫn không tin, lại ăn thử sủi cảo nhân tôm bên cạnh, hương vị vẫn tuyệt vời như trước.

Nguyễn Cao Cường nhìn biểu cảm thay đổi của anh ấy, cười nhạt nói: “Thế nào? Tài nghệ nấu nướng của tôi có thể đem đi bán không?”

Hoàng Công Thành mím môi: “Tuy không ngon bằng đồ của tôi nấu, nhưng mà đại khái cũng tạm được” Anh ấy tuyệt đối sẽ không bao giờ thừa nhận rắng tài nghệ nấu nướng của Nguyễn Cao Cường còn tốt so anh ấy.

Vân Nhi không nhịn được cười, cô bé không ngờ ba mình lại có thể nói dối như vậy, có nên nói sự thật với chú Công Thành không nhỉ?

Đào Hương Vi ngược lại không ngạc nhiên lắm, anh ấy chính là người có bản lĩnh này, nghiêm túc trêu trọc người khác.

“Vân Nhi, con cười gì thế?” Hoàng Công Thành khó hiểu hỏi.

Cô bé lắc đầu, cố nhịn cười: “Không có gì đâu ạ” Cô bé vẫn cảm thấy tốt hơn là không nên bán đứng ba mình.

Hoàng Công Thành ngược lại còn tin là thật, nghiêm túc nói với Vân Nhi, “Ngày mai chú Công Thành sẽ làm bữa sáng cho con, có được không?”

Nguyễn Cao Cường nheo mắt lạnh lùng nhìn anh ta, đây có được coi là cố ý khiêu khích không?

“A… Tốt hơn vẫn là để mẹ làm cho con đi” Đôi mắt đen của Vân Nhi đảo quanh, sau đó cô bé ôm lấy cánh tay của ba nói: “Ba, mấy hôm nay ba có thể ở lại đây với con không?”

Cô bé hiểu được ba mẹ phải ở cùng nhau thì mới có cảm giác gia đình, trong lòng cũng không còn cảm giác bất an như vậy nữa.

Nguyễn Cao Cường sờ đầu con gái: “Được” Anh ấy cũng không hỏi qua ý kiến của Đào Hương Vi, dù sao đó cũng là yêu cầu của con gái, cô ấy chắc sẽ không phản đối Hoàng Công Thành nhíu mày, cảm giác nguy hiếm trong lòng càng trở nên mạnh mẽ, Nguyễn Cao Cường sẽ ở đây thêm vài ngày nữa sao?

Như vậy… Mấy ngày nay anh ấy phải thường xuyên đến đây quan sát, tránh cho Nguyễn Cao Cường dở trò.

Ngược lại Đào Hương Vi cảm thấy rất áp lực, cô hiểu con gái mình cần có ba, chỉ là nếu Nguyễn Cao Cường ở đây… Thật sự là không tiện cho lầm.

Hoàng Công Thành còn phải đi làm, ăn xong bữa sáng là anh ấy phải đi luôn.

Anh ấy kiên định nhờ Đào Hương Vi tiễn anh ấy ra ngoài, khi ra đến cửa, anh ấy nghiêm mặt nhìn cô: “Hương Vi, em thực sự định để Nguyễn Cao Cường ở lại đây sao?”

“Lúc này Vân Nhi đang rất cần anh ấy” Cô cũng không có cách nào.

Hoàng Công Thành hít sâu một hơi: “Chuyện này anh hiểu, vậy em phải cẩn thận một chút, anh ta không phải loại người tốt lành gì đâu”

“Em hiểu rõ anh ấy hơn anh” Cô cười nhạt.

Hoàng Công Thành nhíu mày: “Anh chỉ sợ anh ta có ý đồ đối với em” Anh ấy lại càng sợ rằng bọn họ sống chung với nhau dưới một mái nhà sẽ khơi dậy tình cảm lại trước kia.

“Vân Nhì ở đây, anh ấy sẽ không ở mặt con bé có làm càn gì với em đâu, điều này anh có thế yên tâm, huống chỉ… Anh ấy đã có vợ ở nhà”

Cô cho rằng Nguyễn Cao Cường sẽ không bao nuôi tiểu tam ở bên ngoài.

Hơn nữa, cô cũng sẽ không phải đồng ý làm tiểu tam để anh ấy bao nuôi.

“Vậy sau giờ làm anh sẽ qua đây” Hoàng Công Thành vẫn còn lo lăng về Nguyễn Cao Cường.

“Được” Đào Hương Vi gật đầu.

“Buổi tối cùng nhau ăn cơm đi, để anh nấu cho” Anh ấy còn nhấn mạnh điểm này, không muốn lại bị Nguyễn Cao Cường cướp đi quyền lợi nấu ăn cho bọn họ.

“Được” Cô vẫn gật đầu, cảm thấy anh ấy có chút căng thẳng.

Bình luận

Truyện đang đọc