TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 667: Anh lợi hại đến vậy sao?

Trong bất chợt, anh ta hối hận vì đã chấm dứt hợp đồng với cô ta, cho cô ta quá nhiều tự dol Nhưng mà, hối hận bây giờ cũng đã vô dụng rồi, là anh ta đã tự tay buông tha cho cô ta…

Đào Hương Vi cảm thấy ánh mắt của Nguyễn Cao Cường đang nhìn chằm chăm vào cô ta rất đáng sợ, là một loại ánh mắt thúc bách muốn ăn thịt cô ta.

Tại sao Phạm Văn Đồng lại nói nhiều như vậy?

Cô ta hoàn toàn không đồng ý ký hợp đồng với phòng làm việc của anh ta!

Cô ta chỉ có thể kéo Phạm Văn Đồng nhanh chóng rời đi, cô ta cũng không hiểu tại sao bản thân vẫn có đôi chút sợ hãi Nguyễn Cao Cường.

Ra đến bên ngoài, cô ta buông tay ra, cau mày nói: ‘Phạm Văn Đồng, anh sau này có thể đừng lúc nào cũng nói với người ngoài rằng tôi muốn ký vào phòng làm việc của anh được không? Tôi không có đồng ý với anh!” Cô ta cần phải nhấn mạnh chuyện này.

Vẻ mặt nghiêm túc như vậy của cô ta, ngược lại Phạm Văn Đồng lại mỉm cười: “Cô bây giờ chưa cân nhắc thì cũng không sao, tôi tin rằng cô sớm muộn gì cũng đồng ý với tôi”

Lần trước cô ta rõ ràng đã từ chối anh ta, tại sao anh ta vẫn tự cho mình là đúng như: vậy?

“Vậy thì tôi sẽ nói với anh một lần nữa, tôi không muốn ký hợp đồng với phòng làm việc của anh”

“Này, trước tiên cô đừng vội đưa ra quyết định, cô còn có thời gian cân nhắc.” Phạm Văn Đồng hoàn toàn không chấp nhận lời từ chối của cô ta, vươn cánh tay ôm cổ cô ta rồi đưa cô ta lên xe: “Chắc là mọi người đều đang đợi chúng ta để chụp tạp chí, nhanh đi thôi”

Đào Hương Vi coi như là phục loại bản lĩnh chơi xấu này của anh ta.

Khi bọn họ đến địa điểm chụp ảnh tạp chí, chuyên viên trang điểm đã nhanh chóng trang điểm cho bọn họ, và buổi chụp hình sau đó diễn ra suôn sẻ.

Trong giờ nghỉ ngơi, Đào Hương Vi ngồi trên ghế, Phương Thảo đưa nước cho cô ta.

Phạm Văn Đồng bước đến và ngồi bên cạnh cô ta, bất ngờ nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm vào cô ta không hề chớp mắt.

“Anh nhìn tôi như thế này để làm cái gì vậy?” Đào Hương Vi lùi né ra một chút, khó hiểu nói “Tôi phát hiện ra một chuyện” Anh ta nhướng mày nói.

“Chuyện gì?”

Anh ta vẫn cứ nhìn cô ta chăm chăm và nói: “Cô có tâm sự, ban nãy lúc chụp ảnh, cô đã thất thần rất nhiều lân. Trong đầu của cô đang nghĩ cái gì vậy?” Nói xong, anh ta dùng ngón tay gõ vào đầu của cô ta.

“Không nghĩ gì cả” Cô ta đúng là có chút phiền lòng, trong đầu luôn nghĩ đến chuyện của Nguyễn Cao Cường và Nam Vân.

“Cô không thành thật” Anh ta lại sáp gần vào trước mặt cô ta hơn.

Đào Hương Vi thở dài một hơi, sau đó đẩy anh ta ra: “Tôi muốn nghỉ ngơi một lát, anh đừng quấy rầy tôi.”

“Được rồi, cô không muốn nói thì thôi vậy, nhưng nếu như cô có vấn đề gì không giải quyết được, nhất định phải nói cho tôi, tôi có thể giải quyết”

Đào Hương Vi đến lúc này mới nghiêm túc nhìn anh ta, đột nhiên tò mò: “Anh lợi hại đến vậy sao?”

“Cô không tin hả? Bãng không cô thử xem thử, chẳng phải sẽ biết tôi lợi hại hay không sao?” Anh ta thấp giọng nói, lời nói nay có chút mờ ám.

“Không đứng đẳn..” Đào Hương Vi phản ứng lại, trên mặt lộ ra một vẻ không được tự nhiên, vừa muốn đẩy anh ta ra, lần này anh ta trực tiếp nắm lấy tay cô ta, thở dài nói: “Đây là lần đầu tiên tôi bị một người phụ nữ từ chối nhiều lần như vậy, đừng có lúc nào cũng đẩy tôi ra, được không? ” Bộ dạng biểu cảm của anh ta rất đau lòng.

“Tôi chỉ nói đùa với anh mà thôi” Đào.

Hương Vi chỉ muốn muốn rút tay lại.

Đột nhiên có một bóng người ở đãng xa chạy tới bên phía bọn họ, miệng còn hét lớn nói: “Anh Đồng…

Đào Hương Vi nghe thấy liền quay đầu lại nhì một cô gái rất trẻ tuổi, chäc hắn là chỉ là một bộ dạng mười tám mười chín tuổi thôi, chạy về phía Phạm Văn Đồng với một vẻ mặt tươi cười sáng rực.

Vẻ mặt trên mặt Phạm Văn Đồng hơi thay đổi khi nghe thấy giọng nói này, sau khi quay đầu lại nhìn thấy người đang đi tới, nụ cười trên mặt anh ta biến mất hoàn toàn, lông mày cũng bất giác cau lên.

Bình luận

Truyện đang đọc