TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 663: Anh sẽ ở cùng với em

Lâm Hương Giang chỉ là muốn đẩy Nguyệt Hương ra mà thôi, hoàn toàn không ngờ tới rằng lại sẽ xảy ra chuyện như vậy, cô hoảng sợ trong vài giây cho đến khi Hà Hàm Bội gọi to tên của Nguyệt Hương lao thẳng đến mới hoàn hồn trở lại.

“Nguyệt Hương!” Hà Hàm Bội cũng hoảng sợ không ngớt, khi chạy đến bên cạnh Nguyệt Hương để đỡ cô ta dậy, cô ta vẫn còn tỉnh táo, nhưng có máu chảy ra từ trên miệng và khóe miệng của cô ta.

“Chị Hà…” Nguyệt Hương rất khó khăn mới phát ra âm thanh, ánh mắt kiên quyết nhìn chăm chằm vào Lâm Hương Giang và đứa trẻ ở cách đó không xa, giơ tay chỉ về phía Lâm Hương Giang nói: “Cô ta…”

Hà Hàm Bội dữ liếc nhìn Lâm Hương.

Giang, dường như hiểu được ý của Nguyệt Hương: “Cô yên tâm, tôi sẽ giúp cô đoạt lại đứa trẻ, tôi cũng sẽ không để cho người đã hại cô sống dễ dàng đâu!”

Chị ta đã tốn hết tâm tư để đưa Nguyệt Hương ra ngoài, không phải để cô ta chết, mà là để cô ta giành lại đứa trẻ, không thể để cho.

Lâm Hương Giang sống một cuộc sống thoải mái ở nhà họ Hà được.

“Dung Tuấn Bắc, đưa cô ta đến bệnh viện ngay lập tức!” Hà Tuấn Khoa cũng không lường trước được việc ngoài ý muốn này, may mà đây là cổng của bệnh viện.

Dung Tuấn Bắc đưa theo hai đàn em ngay lập tức đi đến.

Hà Hàm Bội cũng muốn đi theo vào trong, nhưng đã dừng lại trước mặt Lâm Hương Giang, lạnh lùng nói với cô: “Nếu như Nguyệt Hương có bất kỳ chuyện gì không hay nào xảy ra, cô chính là hung thủ giết người. Tôi sẽ kiện cô, để cô ăn cơm tù!” Dứt lời hung ác, lúc này mới nhấc chân đi vào.

“Tuấn Khoa, em..” Lâm Hương Giang đưa mắt nhìn anh, vừa định nói gì đó, anh đã nắm lấy tay cô, nhẹ giọng nói: “Không cần nói gì cả, anh hiểu em không phải là cố ý, đây là ngoài ý muốn. “

Cho dù đó là chuyện ngoài ý muốn, nhưng là cô đã đẩy Nguyệt Hương ra, nên cô không thể bỏ đi như vậy được.

“Em sẽ vào trong xem cô ta thế nào” Cô yêu cầu chuyên gia chăm sóc trẻ đưa Bé Con về, rồi sau đó nói với anh: “Anh cùng về với Bé Con đi”

Ánh mắt Hà Tuấn Khoa dịu dàng nhìn chăm chú vào cô, và rất kiên định nói: “Anh sẽ ở cùng với em”

Lâm Hương Giang suy nghĩ một hồi, sau đó gật đầu, lúc này cô quả thực rất cần anh ở bên cạnh, cô không biết Nguyệt Hương có vì cô mà mất mạng hay không?

Nguyệt Hương đã được đưa đến phòng cứu hộ, những người khác đều đang đợi bên ngoài.

Hà Hàm Bội nhìn thấy Lâm Hương Giang và Hà Tuấn Khoa cũng đến, lửa giận bỗng chốc xông lên tới ót, chị ta đi tới vài bước trực tiếp tát thẳng vào mặt Lâm Hương Giang một cái!

“Cô đến để xem Nguyệt Hương đã chết hay chưa đúng không?” Chị ta lạnh lùng tức giận nhìn chãm chãm Lâm Hương Giang, Lâm Hương Giang bị đánh vào một bên mặt, đột nhiên cảm thấy đau rát ở má.

Khuôn mặt của Hà Tuấn Khoa trầm xuống, đàn em của anh ngay lập tức đến bảo vệ trước mặt Lâm Hương Giang, để ngăn chặn Hà Hàm Bội ra tay với cô một lần nữa.

Hà Hàm Bội nhìn thế tình thế này, không thể không cười chế nhạo: “Tuấn Khoa, thứ bây giờ em nên bảo vệ là Nguyệt Hương, người đang nằm trong đó không biết sẽ sống chết ra sao! Người phụ nữ này…”

Chị ta chỉ vào Lâm Hương Giang và nói với anh: “Cô ta độc ác như thế nào em đã nhìn thấy chưa? Bố của chúng ta đã vì cô ta mà chết, nhà họ Hà cũng bị cô ta làm cho hỗn loạn. Ngay cả em cũng bị cô ta hại cho khuyết tật chân. Bây giờ cô ta còn đẩy Nguyệt Hương đâm vào xe trước mặt em, một người phụ nữ đáng sợ như vậy, tại sao em vẫn giữ cô ta lại cơ chứ? “

“Đúng rồi, suýt nữa chị quên mất. Chị còn bị cô ta đâm một nhát thiếu chút nữa thì chết.

Em nói xem, tại sao em vẫn muốn bảo vệ cô ta!” Hà Hàm Bội hận muốn lấy mạng của Lâm Hương Giang ngay lập tức.

Khuôn mặt của Hà Tuấn Khoa u ám: “Những thứ này đều là chị tự cho là đúng. Chị không biết rõ tại sao vừa rồi cô ấy lại đẩy Nguyệt Hương ra cả sao?”

“Nguyệt Hương chẳng qua là muốn quay về với đứa con của mình. Cô ta có gì sai chứ?

Có lý không khi Lâm Hương Giang chiếm đoạt Bé Con không hề buông con bé ra?” Hà Hàm Bội cảm thấy rằng Hà Tuấn Khoa hoàn toàn đã bị Lâm Hương Giang mê hoặc rồi, mới có thể không phân biệt được đúng sai như thế này.

“Là tôi không cho phép Nguyệt Hương đến gần Bé Con, không phải cô ấy” Hà Tuấn Khoa lạnh lùng nói.

“Em..” Hà Hàm Bội cười chế nhạo: “Đến tận bây giờ, em định đổ hết trách nhiệm lên bản thân mình sao?” Chỉ để bao che cho lỗi lầm của Lâm Hương Giang?

“Đủ rồi, hai người đừng cãi nhau nữa, là tôi đã đẩy Nguyệt Hương và tôi sẽ gánh chịu hậu quả” Lâm Hương Giang cắt ngang cuộc cãi vã của bọn họ.

“Cô gánh chịu? Gánh chịu thế nào? Đi ngồi tù hả?” Hà Hàm Bội lại từng bước áp sát.

Lâm Hương Giang nhìn thẳng vào ánh mắt của chị ta, nói một cách bình thản: “Nếu như bắt buộc phải ngồi tù, tôi cũng sẽ không lùi bước”

Bình luận

Truyện đang đọc