TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 588: Ôm cô

“Hương Giang…” Dưới đáy biển ánh sáng rất tệ, khó lòng có thể nhìn rõ bất cứ vật gì. Hà Tuấn Khoa có thể nhận ra người kia là con gái nhưng nhất thời vẫn không thể phân biệt được người đó có phải là Lâm Hương Giang hay không.

Đến tận lúc anh ôm người phụ nữ đó bơi lên bờ mới phát hiện ra không đúng, người này là Nguyệt Hương chứ không phải Lâm Hương.

Giang!

“Thưa cậu!”

Sau khi người của .Jess trốn thoát, Cốc Nam Ninh cũng xuống biển để giúp tìm người, anh ta vừa mới bơi đến chỗ Hà Tuấn Khoa.

Hà Tuấn Khoa không khỏi cảm thấy thất vọng, đồng thời anh cũng càng lo lắng hơn cho sự an toàn của Lâm Hương Giang. Anh không nói nhiều mà trực tiếp giao Nguyệt Hương cho Cốc Nam Ninh.

“Đưa cô ấy lên”

Dù gì cô ấy cũng là mẹ của Gia Bảo, và Gia Bảo không thể sống thiếu mẹ vào lúc này.

Hà Tuấn Khoa lặn xuống biển và tiếp tục tìm thấy Lâm Hương Giang.

“Dạ thưa..” Đã quá muộn để Cốc Nam Ninh có thể ngăn anh lại, hiện giờ anh ta có phần lo lắng răng cơ thể của Hà Tuấn Khoa sẽ không thể chịu đựng được.

Sau khi Cốc Nam Ninh đưa Nguyệt Hương lên thuyền và giao cho người khác, anh ta lại tiếp tục nhảy xuống biển để giúp tìm kiếm Lâm Hương Giang.

Không chỉ có anh ta, đã có hai mươi, ba mươi người cùng xuống biển, và tất cả mọi người chỉ có một mục tiêu duy nhất, đó là tìm Lâm Hương Giang.

Điều kỳ lạ là đến Nguyệt Hương cũng có thể tìm thấy nhưng lại không thể tìm thấy Lâm Hương Giang!

Cho đến cuối cùng, Hà Tuấn Khoa điều trực thăng đi tìm kiếm một khu vực rộng trên biển, còn tìm thêm cả nhân viên tìm kiếm cứu nạn hàng hải chuyên nghiệp cùng tìm kiếm, nhưng kết quả vẫn không tìm thấy gì: Anh sau khi lắng nghe ý kiến của các nhân viên tìm kiếm cứu nạn, phán đoán hướng nước biển dâng dựa trên tốc độ gió tại thời điểm đó và mở rộng phạm vi tìm kiếm cứu nạn theo hướng Lâm Hương Giang có thể bị cuốn trôi ra biển.

Sau một cuộc tìm kiếm cứu nạn hoành tráng như vậy, kết quả vẫn là không tìm thấy bóng dáng!

Chỉ có một lý do duy nhất là cô ấy không còn ở biển nữa, có thể cô ấy đã được cứu sống, hoặc có thể cô ấy đã bơi vào bờ và sớm rời đi rồi.

Hà Tuấn Khoa tin rằng cô ấy khi nhảy xuống biển không phải là tự tìm cái chết, Lâm Hương Giang không phải là một người phụ nữ mong manh như vậy.

Mấu chốt của vấn đề bây giờ là cô ấy được giải cứu hay tự mình bỏ đi?

Hiểu biết của Hà Tuấn Khoa về Lâm Hương Giang vẫn rất sâu sắc, cô quả thực.

không liều chết khi nhảy xuống biển, chỉ là cô không muốn trở thành điểm yếu của anh, và càng không muốn nhìn anh bảo vệ Nguyệt Hương như vậy.

Sau khi nhảy xuống biển, cô lập tức bơi ra xa, rất may vị trí đó không quá xa bờ nên cô đã tốn rất nhiều sức lực cũng có thể bơi vào bờ.

Toàn thân cô ướt sũng nước biển, cô gục xuống bãi cát vì kiệt sức, hơi thở hổn hển, muốn nghỉ ngơi một lát để lấy lại sức.

Trên bãi biển tĩnh lặng, tai của Lâm Hương.

Giang đột nhiên nghe thấy không chỉ có tiếng sóng biển mà còn có cả tiếng bước chân.

Cô bị sợ đến mức mở mắt ra ngay lập tức, muốn đứng dậy xem chuyện gì xảy ra, một vài bóng đen bao trùm lấy cô. Ngay sau đó cô bị bao vậy bởi một vài người đàn ông mặc vest đen.

“Các anh là… Lâm Hương Giang chưa kịp dứt lời thì đã bị người bên kia thô bạo kéo lên!

Đương nhiên, cô lúc này cũng không còn chút sức lực nào để giấy dụa, chỉ có thể để mặc cho đối phương kéo đi, việc duy nhất cô có thể làm là trước tiên nghĩ xem ai đã phái những người này đến? Lẽ nào vẫn là người của Jess sao?

Một chiếc tàu du lịch đậu trên biến cách đó không xa, và Lâm Hương Giang bị cưỡng ép kéo lên.

Khi đến bên trên con, cô đã bị ném xuống, sức lực còn chưa hồi phục lại, đã cảm thấy có một đôi mắt sắc bén đang nhìn chăm chảm.

vào mình. Xung quanh cô còn có cảm giác đè nén khó chịu. Lâm Hương Giang vô thức ngẩng đầu nhìn lên, chợt bắt gặp một đôi mắt đen mang theo vài phần tĩnh lặng khó có thể diễn tả. Ngồi ngay trước mặt cô lúc này là một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi, khí chất cao quý nhưng lại có chút quỷ dị khó lường.

Bình luận

Truyện đang đọc