TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 669: Em không cho phép chị ta sống ở đây!

“Anh nói cái gì? Có gan thì nói lại lân nữa xeml” Tôn Minh Khuê thiếu chút nữa cầm dép.

đánh cậu ta.

Lạc Nam Trung lập tức giơ tay đầu hàng “Tôi không nói lời nào nữa cả. Ý của tôi là anh Đồng nhất định là sợ không chăm sóc tốt được cho cô chủ, cho nên mới không dám đưa cô đi”

“Anh ta sẽ không nghĩ như vậy. Tôi thấy anh ta 80% là sợ rằng tôi sẽ làm hỏng thời gian bên nhau của anh ta với Đào Vi gì đó!”

Thực ra, trước khi cô ấy đến, đã có cử người đến điều tra những động thái gần đây của anh 1a, biết rằng anh ta hiện đang ở cùng một ngôi sao nữ tên là Đào Hương Vi.

“Hy vọng rãng anh Đồng với chị ta chỉ là cặp đôi trong phim. Nếu như bọn họ dám làm bậy bên ngoài phim, tôi sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho anh tai” Cô ấy hừ thật mạnh một tiếng, sau đó nói tiếp: “Còn Đào Hương Vi kia nữa, chị ta tốt nhất là đừng đòi chiếm được cảm tình của anh Đồng!”

Đào Hương Vi và Phạm Văn Đồng về đến địa điểm chụp, rồi tiếp tục chụp ảnh.

“Cô gái vừa nãy là em gái của tôi” Phạm Văn Đồng giải thích với cô ta.

Đào Hương Vi mỉm cười: “Tôi ng đoán vậy, nhưng mà anh không cần phải đặc biệt giải thích với tôi đâu”

“Tốt hơn hết là vẫn nên nói rõ ràng. Em ấy đến nhất định sẽ ở lại một thời gian, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng sống chung dưới một mái nhà”

Đào Hương Vi mới nhớ ra, bây giờ bản thân vẫn đang sống trong nhà anh ta.

“Nếu như không tiện, hay là tôi dọn ra ngoài ở nhé” Cô ta từ ban đầu đã không muốn làm phiền anh ta “Không có gì không tiện cả, tôi đã nói rồi em ấy là em gái của tôi, nhưng là em gái không cùng huyết thống.”

Đào Hương Vi có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không hỏi thêm, chỉ hiểu rõ gật đầu: “Ừ”

“Cô chủ lớn như em ấy tính tình rất nghiêm nghị, nhưng tâm tính không xấu, nói năng cũng mau miệng thẳng thắn. Nếu như xúc phạm đến cô thì cô đừng so đo với em ấy”

Anh ta sợ Tôn Minh Khuê nói chuyện, làm việc sẽ khiến cô ta tức giận.

“Anh suy nghĩ nhiều rš nhặt với một cô gái nhỏ tui quá là trẻ con rồi.

Cô ta nói điều này sớm quá rồi, bởi vì cô ta vẫn chưa thực sự lĩnh giáo được khả năng chọc tức của Tôn Minh Khuê.

Sau khi bọn họ kết thúc chụp ảnh, trời cũng đã chập tối rồi, bọn họ liền về thẳng nhà.

Tôn Minh Khuê ở nhà đợi một hồi lâu, nghe thấy tiếng xe ở bên ngoài, lập tức lớn tiếng hỏi: “Chú Bách, có phải là anh Đồng của cháu có về rồi không?”

“Vâng, cậu chủ đã về rồi” Chú Bách trả lời.

Tôn Minh Khuê vứt máy chơi game trong tay, nhảy khỏi ghế sofa rồi chạy ra ngoài “A, cô chủ lớn cô chậm lại chút” Lạc Nam Trung đành phải dừng trò chơi đi theo ra ngoài.

Tôn Minh Khuê mặt mày tươi cười đợi Phạm Văn Đồng xuống xe. Cuối cùng cô ấy nhìn thấy là anh ta và Đào Hương Vi cùng nhau bước xuống. Nụ cười trên mặt tắt dân, chuyển sang vẻ khó hiểu và bất mãn: “Anh Đồng, tại sao anh cũng đưa chị ta về? “

Nếu vậy thì cô ta Sao mà bây giờ anh ta lại có thể tùy ý đưa người phụ nữ bên ngoài về nhà? Anh ta trước đây chưa từng như thế nà “Hương Vi cũng sống ở đây” Phạm Văn Đồng nói với cô ấy.

Tôn Minh Khuê vừa kinh ngạc vừa không dám tin nhìn anh ta: “Chị ta sống trong nhà của chúng ta? Tại sao? Chị ta không có nhà sao?”

“Tạm thời chưa có.”

“Cho nên ý của anh là anh muốn thu nhận chị ta?” Tôn Minh Khuê cau mày, rất khó chịu.

“Không phải là thu nhận, mà chỉ là xuất phát từ sự giúp đỡ giữa bạn bè. Em đừng ngạc nhiên quá” Phạm Văn Đồng đôi khi cũng rất đau đầu khi đối mặt với cô ấy.

“Em không cho phép chị ta sống ở đây!”

Tôn Minh Khuê trực tiếp bày tỏ nguyện vọng của mình, dù cho cô ấy đã lớn như vậy, muốn làm cái gì thì làm cái đó, vẫn chưa có ai dám làm trái ý cô ấy.

Bình luận

Truyện đang đọc