TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 388: Tôi sẽ không để cô ấy chết

Lâm Hương Giang được đưa vào phòng cấp cứu, hai tiếng sau, bác sĩ mới trở ra ngoài “Bác sĩ, em ấy sao rồi?” Nguyễn Cao.

Cường vẫn luôn túc trực bên ngoài liền đến hỏi.

Hà Tuấn Khoa cũng ở đó, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt chim ưng đang khóa chặt vào người bác sĩ.

“Tạm thời đã khống chế được độc tố, vẫn chưa nguy hiểm đến tính mạng, nhưng phải giải độc càng sớm càng tốt, bằng không tình trạng này sẽ lại tái diễn, nếu còn nhiều lần nữa, cô ấy nhất định sẽ không chịu nổi”

Bác sĩ đã nói tránh đi, nhưng bọn họ nghe đều hiểu, nếu cứ tiếp tục như vậy, Lâm Hương Giang sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

“Vậy các ông giải độc cho em ấy đi! Tại sao không giải độc!” Nguyễn Cao Cường tức giận đến mức hồ đồ, quên mất rằng những bác sĩ này không thể chế ra thuốc giải.

Khuôn mặt tuấn tú của Hà Tuấn Khoa vẫn cứng ngắt, không nói gì xoay người bỏ đi Ánh mắt Nguyễn Cao Cường trầm xuống, đi qua vài bước tóm lấy anh, tức giận nói “Anh muốn đi đâu? Khiến em ấy trở thành như vậy, anh còn muốn rời đi sao?” Không đơn giản vậy đâu!

Hà Tuấn Khoa vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói vô cùng bình tĩnh: “Tôi tìm bác sĩ làm thuốc giải cho cô ấy” Anh không thể ngồi yên chờ chết, nhìn cô chịu đau khổ thêm nữa Nguyễn Cao Cường cười lạnh một tiếng, không tin hẳn lại tốt bụng như vậy: “Tìm bác sĩ nào? Nhiều như vậy bác sĩ đều nói không bào chế được thuốc giải, anh rõ ràng là muốn âm thầm bỏ đi!”

“Tôi không tin cả thế giới này không tìm được một bác sĩ làm thuốc giải cho cô ấy!”

Hà Tuấn Khoa không muốn tranh luận với Nguyễn Cao Cường, hắn hất tay anh ta ra, sắc mặt nặng nề sải bước rời đi Nguyễn Cao Cường nhíu đôi mắt phượng, nhìn chằm chăm bóng lưng hắn nói: “Anh tốt nhất phải tìm được bác sĩ!” Nếu không, Hà Tuấn Khoa sẽ không xong với anh ta.

Hà Tùng Nhân cũng ở đó, nghe thấy chú mình muốn đi tìm bác sĩ, đáy mắt hắn ta liền lóe một tia sáng, lập tức xoay người rời đi.

An Thu Huyền hơi ngớ người, sau đó liền thản nhiên đi theo sau hẳn ta.

“Hà Tùng Nhân, anh đi đâu?” Cô ta đuổi theo hỏi.

Hà Tùng Nhân nghe thấy liền ngừng bước chân, quay lại nhìn cô ta một cái, sau đó tiếp tục đi về phía trước, giọng điệu lạnh lùng: “Không liên quan gì đến cô”

An Thu Huyền vẫn đi theo hẳn ta, cười lạnh nói: “Anh cũng đang nóng lòng đi tìm bác sĩ điều chế thuốc giải sao?”

Hà Tùng Nhân cau mày, mất kiên nhẫn nói: “Việc của tôi cô đừng hỏi nhiều.”

“Tôi cũng không thèm quan tâm việc của anh, nhưng hiện tại chúng ta là người cùng hội cùng thuyền, tôi có quyền biết tiếp theo anh muốn làm gì?” Cô ta lo lắng như vậy, cũng vì sợ rằng hẳn thực sự lấy được thuốc giải.

Hà Tùng Nhân đi đến bên xe mới dừng lại, quay đầu nhìn thẳng vào cô ta, thái độ vẫn không tốt: “Tôi đã thành công trong việc để cô kết hôn với chú của tôi, việc cô nên làm bây giờ là luôn ở bên cạnh chú ấy, vun đắp tình cảm với chú ấy, chứ không phải đi theo tôi! “

“Vậy ý của anh là quan hệ hợp tác của chúng ta kết thúc?” An Thu Huyền nhướng mày hỏi.

“Hiện tại là như vậy, có thể thao tóm được chú ấy hay không là dựa vào bản thân cô, hiểu chưa?” Hắn ta không có ý định dạy cô ta phải làm thế nào, điều hắn ta muốn bây giờ là tìm thuốc giải độc cho Lâm Hương Giang càng sớm càng tốt.

Nhìn thấy hắn sốt ruột như vậy, trong lồng An Thu Huyền cảm thấy rất khó chịu, hai người bọn họ đều là vì Lâm Hương Giang!

“Đương nhiên là tôi biết làm như thế nào, tôi không cần anh dạy, tôi chỉ lo lắng rằng anh đang đùa với lửa, nếu không tìm được thuốc giải thì có phải Lâm Hương Giang chết chắc rồi không?”

Cô ta vừa dứt lời, cổ đột nhiên bị bóp chặt, hô hấp khó khăn, kinh hãi mở to mắt, khuôn mặt âm lãnh của Hà Tùng Nhân đang ở phía trước.

“Có tôi ở đây, tôi sẽ không để cô ấy chết, tốt hơn là cô nên rút lại lời nói đi, đừng nói với tôi một từ chết chóc nào nữa!”

Nhìn thấy sự hung ác trong mắt Hà Tùng Nhân, An Thu Huyền không nghỉ ngờ việc hẳn sẽ mất kiểm soát mà bóp chết mình, cô ta miễn cưỡng nở một nụ cười, thận trọng nói: “Hì hì… Tôi sợ anh không tìm được thuốc giải mà thôi, nhưng không có gì mà anh không làm được, tôi tin rằng cô ta sẽ sớm khỏe lại thôi”

Hà Tùng Nhân hất cô ta ra, u ám nhìn cô ta, lạnh lùng cảnh cáo: “Nếu không muốn bị chú tôi phát hiện, không có việc gì đừng tìm tôi nữa!” Dứt lời, hẳn liền mở cửa xe ngồi vào trong.

An Thu Huyền ám hận nhìn hắn lái xe rời đi, cô ta nguyền rủa Lâm Hương Giang sẽ không có một cái chết êm thẳm, để tất cả bọn họ đều phải chịu tổn thương!

Hà Tuấn Khoa đã mời các bác sĩ rất giỏi trong việc bào chế thuốc độc và thuốc giải độc, nhưng họ cũng nói với hẳn giống như những bác sĩ trước đây, chất độc này rất phức tạp, trừ khi biết được trình tự điều chế và dùng những loại độc gì, mới có thể làm được thuốc giải tương ứng.

Lúc này Hoài Vũ vội vàng chạy đến tìm hẳn, thì thầm vào tai: “Tổng giám đốc, chúng tôi đã tóm được bọn bắt cóc”.

Hà Tuấn Khoa nheo mắt, một tia tàn bạo xoẹt qua, giọng nói lạnh lùng: “Ở đâu? Tôi muốn đích thân thẩm Anh vẫn không từ bỏ việc tóm bọn bắt cóc ra ngoài, anh không thể bị người khác đe dọa mãi được.

“Mời anh theo tôi” Hoài Vũ lập tức dẫn đường.

Hà Tuấn Khoa theo Hoài Vũ đến một căn phòng bí mật, bốn kẻ bắt cóc bị bịt miệng, hai tay bị trói lại ngồi xổm trên mặt đất.

Bọn chúng ngẩng đầu, nhìn thấy người bước vào là Hà Tuấn Khoa, trên mặt lướt qua một tỉa sợ hãi .

Hà Tuấn Khoa lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn chúng, trên người toát ra một luồng khí lạnh nguy hiểm.

Một tên thuộc hạ mang ghế đến cho hẳn ngồi, vài vệ sĩ mặc đồ đen cường tráng đến đứng sau lưng hẳn.

“Nói đi, thuốc giải đâu?” Hà Tuấn Khoa ngồi xuống, xem ra quá trình thẩm vấn cũng khá dài.

Băng keo dán trên miệng những kẻ bắt cóc cũng đã được xé ra, bây giờ cho phép bọn chúng nói chuyện.

“Chúng tôi không biết” Tên bắt cóc ngoài cùng bên trái nói.

Hà Tuấn Khoa liếc nhìn Hoài Vũ, anh ta lập tức hiểu ý, phất tay với tên thuộc hạ phía sau, người này cầm theo một con dao đi đến.

Bọn bắt cóc nhìn thấy liền run lẩy bẩy: “Các người định làm gì?”

“Tao không có thời gian và kiên nhẫn để dây dưa với bọn mày, trực tiếp khai ra có thể sẽ ít chịu đau đớn về thể xác hơn đấy” Hà Tuấn Khoa nói.

“Nói! Nếu không nói thì chặt một cánh tay của bọn mày!” Hoài Vũ quát.

“Chúng tôi…chúng tôi thật sự không biết..” Bọn bắt cóc sợ đến mức đến mức toát mồ hôi lạnh, nhưng vẫn không đưa ra câu trả lời.

Mặt Hà Tuấn Khoa không chút biểu tình, nhưng lúc này hản lạnh lùng ác nghiệt như quỷ Satan, chỉ cần một ánh mắt của anh là thuộc hạ liền ra tay với bọn bắt cóc.

“Aaa..” Trong không gian chật hẹp vang lên tiếng thét thảm thiết kinh hãi, sau đó là một mùi máu tươi, thật sự rất tàn nhẫn…

Nhưng người đàn ông ngồi trên ghế không nhúc nhích, ngay cả mi mắt cũng không nhấc lên, tựa hồ từ khi sinh ra anh đã tàn khốc như vậy.

“Bây giờ chịu nói rồi chứ?” Khi tiếng hét đó yếu dần, anh mới mấp máy môi hỏi.

“Tổng giám đốc Khoa, không phải là chúng tôi không chịu nói, mà là… chúng tôi thật sự không biết…”

“Chặt một chân của bọn chúng” Hoài Vũ ra lệnh thay Hà Tuấn Khoa.

Bọn bắt cóc lần này thực sự kinh hãi, có kẻ còn phục lạy cầu xin sự tha thứ: “Tôi nói… đừng chặt đứt chân tôi!”

Hà Tuấn Khoa ánh mắt lạnh lùng ngưng tụ: “Nói mau!”

Tên bắt cóc run rẩy nói: “Tôi xin thành thật khai báo, chúng tôi chỉ làm việc thay người khác, chỉ người cầm đầu chúng tôi mới biết thuốc giải độc ở đâu, một bác sĩ độc.

dược đã đưa thuốc giải hắn ta, sau đó chúng tôi lại gửi thuốc giải ra ngoài” Nói cho cùng, bọn chúng chỉ là đám lâu la.

“Ai là người cầm đầu của bọn mày?” Hà Tuấn Khoa hỏi.

“Hắn đã chạy trốn trước khi chúng tôi bị tóm?

Hoài Vũ chán nản nói với Hà Tuấn Khoa: “Quả thực là có một tên đã thoát được, đáng lẽ lúc đó tôi phải tự mình bắt lấy!” Không ngờ kẻ đó lại chính là kẻ cầm đầu của bọn bắt cóc.

“Tên bác sĩ độc dược đó ở đâu?” Hà Tuấn Khoa nhướng mày, bắt được người này thì sẽ có thuốc giải.

“Chúng tôi không biết, hành tung của hẳn rất bí ẩn, chỉ có ông chủ đứng sau chúng tôi mới có thể liên hệ với hắn ấy”

đoán đúng, chuyện này không đơn giản như vậy, nhất là người đứng sau sai khiến bọn chúng…

Bình luận

Truyện đang đọc