TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 842: Cú lừa của Phạm Văn Đồng

Đào Hương Vi từ từ ngồi phịch xuống ghế, cả tâm trí đều hoảng hốt, trong đầu rối như tơ vò.

Cô bị lừa rồi, trong chuyến bay đó không hề có ai tên Dư Cẩm Tú, nghĩa là người này không phải mẹ của Phạm Văn Đồng!

Đích thị là cô đã bị Phạm Văn Đồng hãm hại rồi, nhưng cô vẫn không hiểu tại sao Phạm Văn Đồng lại muốn hại mình. Tội tàng trữ ma túy sẽ bị xử tử hình, cô đâu có hận thù gì với anh ta, tại sao anh ta muốn đẩy cô vào chỗ chết chứ?

“Anh cảnh sát, tôi thật sự vô tội, cái vali đó không phải của tôi, tôi chỉ đi đón người mà thôi” Đào Hương Vi chỉ biết lặp đi lặp lại câu nói này, cho dù lời giải thích của cô thật yếu ớt, không có sức thuyết phục.

Lúc này có thêm một cảnh sát đi vào, nói với cô: “Phạm Văn Đồng bạn của cô đến rồi”

Đào Hương Vi giật mình, đứng bật dậy, thấy Phạm Văn Đồng bị dẫn vào. Cô vội vã đi qua muốn yêu cầu anh ta nói cho rõ ràng, trả lại sự trong sạch cho cô nhưng bị cảnh sát cản lại: “Ngồi xuống” Họ không cho phép hai người tiếp xúc nhau quá gần.

Đào Hương Vi không ngồi xuống mà nhìn Phạm Văn Đồng, cuống cuồng nói: “Phạm Văn Đồng, anh hãy nói với họ là anh đã nhờ em đi đón mẹ anh đi, người phụ nữ tên Dư Cẩm Tú đó là mẹ của anh đúng không?”

Nét mặt Phạm Văn Đồng nghiêm túc: “Hương Vi, anh nhớ anh từng nói với em là mẹ anh đã qua đời từ lâu rồi mà, hơn nữa tên của mẹ anh cũng không phải là Dư Cẩm Tú”

Đào Hương Vi kinh ngạc nhìn anh ta, quả là vậy, đúng là anh ta đã nói rằng ba mẹ mình đã qua đời từ rất sớm, nhưng anh ta có ba mẹ nuôi, cô tưởng Dư Cẩm Tú là mẹ nuôi của anh ta. Thì ra là cô sai rồi sao?

“Tại sao anh không nói thật? Rõ ràng chính anh đã nói bận do quay phim nên nhờ em đón mẹ anh mà, tại sao anh không thừa nhận?” Cơn tức giận cuộn trào trong lòng Đào Hương Vi, chưa bao giờ cô thấy Phạm Văn Đồng trước mặt lạ lẫm như lúc này.

Cô chợt nhớ đến những lời mà Nguyễn Cao Cường từng nói, chẳng lẽ từ trước đến nay Phạm Văn Đồng đều cố ý đối xử tốt với cô, thực chất là tiếp cận cô với mục đích nào đó ư?

“Hương Vi à, xảy ra chuyện này anh cũng hoảng lắm, anh không hiểu tại sao em lại giúp người ta vận chuyển ma túy tàng trữ ma túy, mặc dù chúng ta là bạn tốt nhưng em cũng không thể kéo anh xuống nước.

được. Anh tự nhận mình là một người công dân tốt, chưa từng tiếp xúc với ma túy” Câu nói này của Phạm Văn Đồng đã hoàn toàn phủ định lời khai của cô.

“Anh… Anh nhìn em đi, anh dám nói anh không quen biết Dư Cẩm Tú đó? Anh dám nói anh không phải người kêu em đi đón bà ta?”

Đào Hương Vi chỉ muốn cho anh ta một cơ hội, cũng cho mình một cơ hội cuối cùng, không muốn thừa nhận mình quá ngu ngốc, ngay cả người nào tốt kẻ nào xấu cũng không nhận biết được.

Có gì đó vừa lóe qua trong mắt Phạm Văn Đồng, đối mặt với ánh mắt đầy cấp bách của cô, anh ta vẫn có thể trả lời mà mặt không đổi sắc: “Anh không quen biết ai tên Dư Cẩm Tú cả, cũng chưa từng nhờ em ra sân bay đón người này.”

Đào Hương Vi đã hoàn toàn tuyệt vọng, cô giận quá hóa cười: “Haha… Được, Phạm Văn Đồng, anh hay thật, thì ra tôi không có mắt nhìn người, đến bây giờ luôn tưởng anh chân thành với tôi, không ngờ anh dùng mọi cách đối xử tốt với tôi là vì ngày này! Nói đi, tại sao anh lại hại tôi?”

Bàn tay đang đút trong túi quần không khỏi siết lại, ngoài mặt Phạm ‘Văn Đồng vẫn vô cùng bình tĩnh: “Em nói hơi quá rồi đấy, hỏi đúng lắm, tại sao anh phải hại em chứ? Chúng ta là bạn, anh tuyệt đối sẽ không làm chuyện hại bạn hại bè.”

Đến giờ phút này, Đào Hương Vi mới phát hiện anh ta là một kẻ giả tạo biết bao!

Không ngờ ngay trước mặt cảnh sát mà anh ta có thể mặt không đổi sắc mà nói ra những lời này!

“Vậy là, bây giờ anh đang chờ tôi bị xét xử, chờ nhìn tôi chết, có phải không?” Lần đầu tiên Đào Hương Vi phát hiện rằng, hóa ra lòng người có thể hắc ám đến mức này.

Bình luận

Truyện đang đọc