TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 361: Gương mặt lập tức đỏ bừng

“A… An Thu Huyền, cô đừng diễn ở trước mặt tôi, cô không biết mặt mũi cô căn bản không dấu được chuyện này sao?” Hà Tùng Nhân cười lạnh nói.

“Anh…” An Thu Huyền thẹn quá thành giận, nhưng ngay sau đó lại cười, mỉa mai: “Tôi thấy anh cũng có bệnh giống Lâm Hương Giang rồi!”

Cô ta vừa dứt lời thì nhấc chân muốn đi, không muốn nhiều lời với hắn thêm một câu, hẳn quá quỷ dị.

“An Thu Huyền, có lẽ bây giờ cô biết rất rõ, cô của tôi cũng chưa có cách ngăn cản chú út kết hôn, cô chỉ có hợp tác với tôi, mới có khả năng trở thành vợ của chú út tôi” Hà Tùng Nhân không nhanh không chậm nói ra một câu như vậy với bóng lưng cô ta.

Bước chân An Thu Huyền dừng lại, thật ra cô ta rất muốn đi, rất muốn xem nhẹ lời hẳn nói, nhưng một câu cuối cùng kia của hắn trở thành vợ của chú út hắn, lời này thật Sự quá mê người.

Cô ta quay đầu lại, ra vẻ châm chọc nhìn thẳng vào hản nói: “Không phải anh rất có bản lĩnh sao? Tùy tùy tiện tiện là có thể bóp.

chết tôi, vì sao còn muốn tìm tôi hợp tác?”

“Tuy rằng cô có chút ngu ngốc, nhưng nể cô sỉ tình với chú út tôi, tìm cô hợp tác cũng là thành toàn cho cô.”

Sắc mặt An Thu Huyền hơi thay đổi, anh ta là khen cô ta hay là mắng cô ta vậy?

Nhưng mà bây giờ cô ta càng tò mò chính là rốt cuộc hän muốn làm như thế nào?

“Anh nói anh có thể làm cho tôi trở thành vợ của anh Tuấn Khoa?”

Thấy anh bây giờ vì để kết hôn với Lâm Hương Giang, ngay cả Hà Hàm Bội cũng đắc tội, cô ta thật sự không nghĩ ra Hà Hùng Nhân có thể có cách nào thay đổi ý của anh?

Hà Tùng Nhân nhướng mày: “Đương nhiên rồi”

“Anh nói trước xem hợp tác như thế nào?”

Chỉ cần có thể trở thành vợ của anh Tuấn Khoa, cho dù Hà Tùng Nhân khiến người ta rất chán ghét, cô ta cũng có thể chịu đựng.

một chút.

Đáy mắt Hà Tùng Nhân hiện lên một tia cười lạnh: “Cô đi theo tôi, những việc này sao.

có thể nói ở chỗ này được.”

Bên này, sau khi Lâm Hương Giang trở về, chuyện đầu tiên cô làm là muốn tìm Nguyễn Cao Cường, nói chút chuyện của Đào Mai Nhi.

Mấy ngày này Nguyễn Cao Cường vẫn luôn ở trong biệt thự trên lưng chừng núi, anh ta đứng ở trước cửa sổ sát đất, vừa mới nhận được điện thoại của Lâm Hương Giang.

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, anh dặn phòng bếp đêm nay làm nhiều thêm mấy món ăn.

Anh nghe được bên ngoài có âm thanh xe đi vào, đôi mắt phượng sâu thẳm nhíu lại, cô ta đã trở lại.

Chiếc Bentley mày đen dừng lại, gương mặt Đào Hương Vi lạnh băng xuống xe.

“Cô Đào, cô đã về rồi” Người hầu ở cửa nghênh đón cô ta.

Toàn bộ quá trình cô ta cũng không thay đổi sắc mặt, giống nhue máy móc đi vào trong phòng,phía sau còn có hai tên vệ sĩ áo đen đi theo.

Đây là cuộc sống hiện giờ của cô ta, từ sau khi Nguyễn Cao Cường biết Đào Mai Nhi là con của anh ta, anh ta nhất định phải để hai người ở đây với anh ta.

Mà cô ta cũng mất đi tự do, cho dù là đi học hay đóng phim, sau khi kết thúc đều sẽ có vệ sĩ đón cô ta trở về.

Mãi cho đến khi vào phòng khách, hai tên vệ sĩ đưa cô ta về nhà an toàn, xem như.

hoàn thành nhiệm vụ mới có thể đi ra.

Đào Hương Vi vừa đi vào đã nhìn thấy người đàn ông ngồi ở trên sô pha đơn người, ánh mắt trầm tĩnh nhìn chăm chú vào cô, như là đang đợi cô.

Nhưng bây giờ, cô ta không muốn nói chuyện với anh ta, nhìn thấy anh ta lửa giận trong lòng lại không thể dập tắt, lạnh lùng trừng anh ta một cái sau đó xoay người muốn đi về phòng, “Lại đây” Âm thanh của người đàn ông đột nhiên vang lên ở phía sau.

bước chân Đào Hương Vi chỉ chần chờ một chút, sau đó tiếp tục đi lên phía trước, coi như không nghe thấy.

Đôi môi mỏng của Nguyễn cao Cường mím nhẹ lại, buông ly rượu thuỷ tỉnh trong tay xuống, tiện đà đứng dậy.

Đào Hương Vi vào phòng, khi tiện tay muốn đóng cửa lại, thân hình cao ráo của người đàn ông xuất hiện, anh ta không kiêng nể gì đi vào.

Đây là phòng của cô ta và con gái, nhưng cũng là địa bàn của anh ta, anh ta muốn vào, cô ta không thể ngăn cản được.

Không nghĩ nhiều liếc anh ta một cái, lập tức xoay người đi vào trong phòng, sắảc mặt vẫn lạnh nhạt: “Anh có chuyện gì?” Cô ta ngồi vào trước bàn trang điểm.

Nguyễn Cao Cương đóng cửa lại sau đó đi tới phía cô, cũng không thèm để ý tới dáng vẻ lạnh nhạt của cô ta.

Đi tới phía sau cô ta, cánh tay dài duỗi ra chống ở trên bàn trang điểm, cúi người tới gần cô, nói chuyện ở bên tai cô ta: “Vừa rồi Cao Ánh gọi điện thoại, tối nay tới đây ăn cơm chiều với chúng ta.”

Trên gương mặt lạnh lùng của Đào.

Hương Vi cuối cùng cũng có một tia thay đổi, Lâm Hương Giang sắp tới?

Cho nên anh ta đã cho Lâm Hương Giang biết tình trạng hiện giờ của cô ta, bị anh ta khống chế chặt chế?

Vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy anh ta cong môi cười như không cười, trong lòng bùm một tiếng, cơn tức giận và ấm ức bị khuất nhục lấp đầy!

“Vì sao anh gọi cô ấy tới? Là muốn xem trò cười của tôi? Hay là muốn nói cho người khác biết anh lợi hại như thế nào, dễ dàng khống chế được tôi và con?”

Nguyễn Cao Cường nhìn thẳng vào cô ta, độ cong bên môi từng chút biến mất, nhăn ánh mắt lại: “Nó là em gái của tôi, tới nhà của tôi ăn một bữa cơm không phải là chuyện rất bình thường sao? Huống chi mối quan hệ của cô và nó không phải khá tốt sao?”

Đào Hương Vi trừng mắt với anh ta, trong đôi mắt không giấu được lửa giận, đúng là bởi vì là em gái của anh ta, cho nên mới không muốn bị Lâm Hương Giang nhìn thấy mình chật vật như vậy.

Gô ta đẩy anh ta ra, thoải mái đứng dậy: “Cô ấy muốn tới ăn cơm đó là chuyện của anh, không cần nói với tôi, đến lúc đó anh đừng nói tôi ở chỗ này” Dứt lời bắt đầu đẩy anh ta đi ra ngoài.

Nguyễn Cao Cường giữ lấy tay cô ta, ánh mắt nặng nề nhìn xuống cô ta: “Có phải cô vong ân phụ nghĩa rồi không? Tốt xấu gì cô ấy cũng đã giúp cô tiến vào giới giải trí”

Hơi thở Đào Hương Vi cứng lại, cô ta biết anh ta vẫn luôn khinh thường cô ta tham gia vào giới giải trí, cười châm chọc: “Anh không cần cứ luôn miệng nói giới giải trí gì đó, tôi đã bị anh giám sát phi pháp, bị anh hạn chế tự do thân thể, không có lý nào còn phải nghe anh sai bảo.”

Ánh mắt của người đàn ông từng chút trở nên âm u, nhìn chằm chằm cô ta, trên người cũng lộ ra một loại áp lực ép người.

“Tôi biết cô có tức giận với tôi, nhưng tôi đã sớm nói với cô rồi, không cho phép giữ đứa bé lại, cô lại gạt tôi lén lút sinh đứa bé rat”

lời này của anh ta làm cô ta cảm thấy một luồng gió lạnh lẽo xâm nhập vào cơ thể, thân mình hơi hơi run rẩy: “Tôi sinh đứa bé ra đấy, vậy anh muốn thế nào? Chẳng lẽ bây giờ anh còn muốn mạng của Mai Nhi sao?”

Ánh mắt Nguyễn Cao Cường nhíu chặt muốn chết: “Nếu cô sinh nó ra rồi, có phải tôi nên có trách nhiệm với mẹ con các cô đúng.

không? tốt nhất là cô nghe lời cứ ở bên cạnh tôi, nếu không tôi sẽ khiến cô ta không gặp được nó nữa”

“Anh! Khốn nạn!” Vậy mà lại lấy con gái đe doạ xô ta, giận sôi máu, giơ tay muốn cho.

anh ta một cái tát.

Cánh tay giơ lên bị anh ta nắm chặt, thân hình cao lớn của người đàn ông trực tiếp ép.

tới, đặt cô ta ở trước bàn trang điểm, hơi thở.

nóng cháy phun tới, giọng nói lạnh lùng quyến rũ lại khàn khàn cất lên: “Cô có biết không, khi cô tức giận còn rất quyến rũ?”

Trên gương mặt trắng nõn của Đào Hương Vi đỏ bừng lên, không biết là tức giận hay là xấu hố, không đợi cô ta phản ứng lại, bàn tay anh ta đã giữ chặt cái gáy của cô ta, cúi đầu hôn xuống Trong nháy mắt cô ta trợn tròn hai mắt, phản xạ có điều kiện đẩy anh ta ra, lại bị anh †a giữ chặt lấy.

Anh ta hôn như vậy làm càn lại càn rỡ như vậy, cạy môi răng cô ta ra trực tiếp xông vào!

Da đầu cô ta tê dại, cả người nhữn ra, hơi thở dồn dập, có loại tức giận muốn phát điên lên, rồi lại có loại rung động khó có thể kháng cự.

Cho đến cửa phòng bị người giúp việc “Tổng giám đốc Cường, cô chủ nhỏ đã trở lại”

Lúc này môi anh ta mới rời khỏi cô ta, mắt phượng nhìn chăm chú vào ánh mắt cô ta, tiếng nói trầm thấp: “Có lẽ là không hy vọng Mai Nhi nhìn thấy chúng ta cãi nhau đúng không?”

Hơi thở Đào Hương Vì vẫn rất gấp, trừng mắt với anh ta không nói lời nào.

Anh ta hôn một chút lên trên trán cô ta: “Thay quần áo xong rồi đi xuống, tôi ở dưới lầu chờ xô.” Nói xong, xoay người đi ra ngoài.

Cô ta như vậy trừng mắt nhìn anh ta rời đi, tay nằm chặt bàn trang điểm, cúi đầu mới phát hiện vừa rồi nút thắt áo ngực của mình đã bị anh tháo ra!

Gương mặt lập tức đỏ bừng, âm thầm nguyền rủa một câu.

Bình luận

Truyện đang đọc