TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 268: Phiền anh tránh xa tôi một chút

Lâm Hương Giang nhìn khuôn mặt đẹp trai tươi tắn của người đàn ông và hít một hơi thật sâu, nếu như không lên xe, thì anh ta sẽ nghĩ rằng cô đang tránh mặt anh ta sao?

Nếu cô chỉ mất trí nhớ và quên anh, thì cô không nên sợ anh.

Điều đó sẽ khiến anh ta suy nghĩ nhiều, cô cong môi lên và hào sảng đáp lại: “Vậy thì phải cảm ơn tổng giám đốc Khoa rồi” Nói xong cô bước lên bên kia xe.

Vừa ngồi lên xe, cô liền nghe thấy anh bảo tài xế lái xe, rất nhanh xe liền lăn bánh xuất phát.

Khung cảnh ngược lại ở bên ngoài khiến cho Lâm Hương Giang có chút giật mình, tại sao cô lại cảm thấy giống như thường lệ?

Đảo mắt, suýt chút nữa là đụng phải khuôn mặt của người đàn ông, anh ta dựa gần lại từ lúc nào mà bản thân cô cũng không phát giác, cô vô thức lùi về phía cửa sổ kéo khoảng cách giữa hai người ra xa.

Sự tránh né của cô khiến trái tim Hà Tuấn Khoa vô cùng khó chịu, đôi thẳm của anh khóa chặt cô ri ộ tiến lại gần hơn, những ngón tay thon dài nâng chiếc cằm thanh tú của người phụ nữ, giọng nói trần thấp và từ tính: “Sợ anh, hửm?”

Hơi thở của người đàn ông lập tức bao trùm lấy cô, đột nhiên cô cảm thấy khó thở, toàn thân cô đã bị người đàn ông này bao vây!

Cố gắng trấn tĩnh lại tinh thần, nắm lấy tay anh, cố giả vờ lạnh lùng bình tĩnh: “Tại sao tôi phải sợ anh? Phiền anh cách tôi xa một chút”

Người đàn ông buông lỏng tay, nhưng anh không rời đi, anh vẫn ép cô vào góc và đôi mắt sắc bén như chim đại bàng dường như đã tìm thấy một số manh mối từ cô.

Cô ấy thật sự đã quên hay là đang giả vờ?

Giọng nói của Hà Tuấn Khoa vẫn trầm như cũ: “Vừa rồi em nói muốn nói chuyện về con trai với anh?”

Lâm Hương Giang cắn môi muốn tự tát mình một cái, cô lo lắng đến mức suýt thì quên mất.

Không được, cô phải tránh xa người đàn ông này ra, anh ta đang ảnh hưởng quá nhiều đến cô!

Lâm Hương Giang giơ tay muốn đẩy anh †a ra xa nhưng lồng ngực của người đàn ông này lại mạnh mẽ và lạnh lẽo như một bức tường, cô không thể đẩy anh được!

Nhìn thấy cô vất vả và xấu hổ, môi Hà Tuấn Khoa cong lên, bàn tay to nắm lấy tay cô: “Em muốn chuyện gì, hay là muốn động.

tay động chân với anh hả?”

Ai muốn động tay động chân với anh ta chứ? Đúng là mặt dày mà!

Lâm Hương Giang dùng sức rút tay lại, hô hấp khó có chút khó khăn không tự chủ được: “Anh siết chặt tôi thế này bảo tôi làm sao nói chuyện?” Ghế rộng như vậy anh ta không thể ngồi qua bên kia một chút được sao?

Nhìn xuống vẻ cáu kỉnh đáng yêu của người phụ nữ, ánh mắt Hà Tuấn Khoa càng lúc càng sâu, Sau khi nhìn chằm chằm cô như vậy trong vài giây, anh ngồi thẳng dậy: “Nói đi”

Lâm Hương Giang điều chỉnh lại nhịp thở và xoa dịu cảm xúc: “Việc anh dùng vũ lực để dạy dỗ con trai là sai, thậm chí là khi con làm sai, anh có thể trừng phạt, nhưng không phải là trừng phạt thể xác như vậy”

“Ồ? Có vẻ như cô chủ nhà Nguyễn Nam có nhiều kinh nghiệm nuôi dạy con cái nhỉ?”

Hà Tuấn Khoa đặt một tay lên trán và liếc nhìn cô một cách thản nhiên.

Nghe được sự chế nhạo nhàn nhạt trong lời nói của anh, cô không khỏi tức giận, dù sao thì thân phận hiện giờ của cô cũng là cô chủ nhà Nguyễn Cao, cô chưa kết hôn và chưa có con, vậy tại sao phải tra hỏi cách nuôi dạy con của anh chứ?

Sắc mặt cô có chút thay đổi, cô hơi khó chịu, nhưng vì lợi ích của con trai, cô nhất định phải nói.

“Tôi không có kinh nghiệm dạy dỗ trẻ con gì cả, tôi nói đây đều là những kiến thức cơ bản theo lẽ thường thôi, đánh mắng trẻ không khiến cho trẻ thực sự hiểu được điều gì là sai, mà chỉ khiến trẻ sợ hãi anh mà thôi”

Hà Tuấn Khoa nhìn chäm chẳm cô trong giây lát, không nói gì Bị anh nhìn chằm chằm như vậy khiến cho Lâm Hương Giang càng cảm thấy khó chịu, đôi mày thanh tú cau lại: “Anh không nghe lời tôi nói sao?”

Người đàn ông trông vẫn có vẻ bất cần, đôi lông mày dài nhướng lên và đôi môi mỏng hé mở: “Nghe qua thì cũng có lý đó, nhưng mà anh rất bận, không có thời gian để dạy dỗ con trai, chi bằng em dạy con giúp anh nhé?”

“Tôi..” Biết là Hà Tuấn Khoa nói câu này để lôi kéo cô vào chuyện này, nhưng nghĩ đến cảnh anh là gì đó với con trai mình, cô không khỏi lo lắng khi để con trai đi theo anh.

“Tôi có thể giúp, nhưng anh phải đảm bảo với tôi rằng, cho dù thẳng bé có làm sai chuyện gì đi chăng nữa, thì anh cũng không được đánh thằng bé.”

“Được, anh đảm bảo.” Rất nhanh Hà Tuấn Khoa liền đồng ý, anh sợ cô đổi ý.

Lâm Hương Giang vẫn chưa yên tâm: “Nói miệng thì không có bằng chứng, anh viết cho tôi một lá thư đảm bảo đi.”

Hà Tuấn Khoa nheo mắt, đôi tay này của anh ấy kí đều là ký hợp đồng, chưa từng viết thư bảo đảm bao giờ, đó không phải là thứ chỉ có học sinh tiểu học mới viết sao?

Lẽ nào trong lòng cô, anh có có chút tín dụng nào sao?

Thấy anh không nói lời nào, Lâm Hương Giang không thể không hỏi: “Sao vậy? Không muốn viết sao?”

Hà Tuấn Khoa nhìn cô chãm chằm trong vài giây rồi nói: “Anh viết”

Trong xe có sẵn giấy và bút, bàn tay thon dài của người đàn ông cầm bút kí, anh viết xong rồi đưa cho cô.

Không thể không ngưỡng mộ nét chữ của anh quá đẹp, chỉ thấy được khi viết trên giấy: Tôi hứa răng sẽ không bao giờ dùng vũ lực để giáo dục con trai mình trong tương lai.

“Cách anh viết như vậy là không đúng”

Lâm Hương Giang đem tờ giấy trả lại cho anh, “Chỗ nào không đúng?”

“Mở đầu phải viết ba chữ “Thư đảm bảo”, phía sau phải kèm theo chữ kí của anh, anh chưa bao giờ viết thư đảm bảo sao?”

“Chưa từng viết”

Lâm Hương Giang hơi ngạc nhiên, cô ho nhẹ: “Vậy thì anh viết theo những gì tôi nói đi”

Hà Tuấn Khoa không nói lời nào, nhưng anh vẫn viết lại: “Lần này đúng chưa?” Anh vẫn rất khiêm tốn xin chỉ bảo?

Lâm hương Giang nhận lấy và xem xét: “Được rồi” Nói xong liền cất thư bảo đảm của anh.

“Anh nhớ kĩ đó, anh đã viết thư bảo đảm, sau này anh không được đánh con nữa đâu đó”

“Anh sẽ nhớ kĩ, em là người đầu tiên bắt anh viết thư đảm bảo. Ánh mắt người đàn ông âm u nhìn chăm chäm vào cô.

Tại sao lời nói của anh ta nghe có vẻ hơi thù hận nhỉ?

©ô nhìn sang chỗ khác, tự hỏi: “Đang đi đâu vậy?” Đây không phải là hướng đi đến phòng nghiên cứu.

“Sẽ tới nhanh thôi” Dường như anh biết đi đâu vào sáng sớm.

Không lâu sau, chiếc xe chạy vào một bệnh viện.

“Anh đi khám bệnh sao?” Cô khó hiểu hỏi anh Vẻ mặt của Hà Tuấn Kha trở nên bí bách, thay vì đáp lại lời cô, anh xuống xe, đi đến bên cạnh cô rồi mở cửa xe: “Xuống xe”

Không biết tại sao anh lại trở nên bí ẩn khó hiểu như vậy, cô chân chừ một chút rồi xuống xe.

Ngay khi vừa đặt chân xuống đất đứng vững, lòng bàn tay của người đàn ông đã siết chặt cổ tay cô và dẫn cô vào trong.

Cô hoảng hốt, hất mạnh tay anh ra: “Anh định làm gì?”

Trong một khoảnh khắc đôi mắt cô đầy phòng bị nhìn anh “Đi theo anh, anh sẽ không làm hại em.”

“Anh không nói lời nào đưa tôi đến bệnh viện, còn nói không làm hại tôi.”

Người đàn ông vóc dáng to lớn cao quý trước mặt, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng ánh mắt có chút thay đổi: “Không phải là em mất trí nhớ sao? Anh đưa em đi khám bác sĩ”

Lâm Hương Giang nghe thấy như vậy bất giác nằm chặt tay, một tia căng thẳng hiện lên trong mắt cô.

“Cảm ơn ý tốt của anh, tôi không cần khám bệnh gì cả” Nói xong cô liền xoay người sải bước rời đi.

Nhưng vừa bước đi chưa được hai bước thì cổ tay cô đã bị siết chặt một lần nữa, anh ôm cô vào lòng, cô ngẩng đầu lên đố với đôi mắt như chim đại bàng của người đàn ông, đôi mắt đen sâu thẳm không thể lường được.

“Anh…

Người đàn ông dùng ngón tay thon dài bóp căm cô, giọng nói từ tính: “Giang à, em cần phải khám bệnh, anh không cho phép em quên anh” Đó là lời nói vừa độc đoán vừa sâu sắc.

Trái tìm Lâm Hương Giang đau thắt dữ dội, nhưng một lúc sau thì cô bị anh kéo vào bệnh viện.

Sau khi định thần cô liền phản kháng lại: “Tôi không khám, thả tôi ra!”

Tất cả những phản kháng đối với anh đều vô hiệu, anh nhất định phải hiểu được tình trạng của cô, nếu như cô có vấn đề về não thì anh phải chữa trị cho cô.

Bình luận

Truyện đang đọc