TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 974

 

Đào Hương Vi và Hoàng Công Thành đang ngồi ở bàn làm việc, trước mặt là laptop, trông như đang nghiêm túc thảo luận công việc.

 

Sau khi Đào Vân Nhi vào đưa nhớ xong thì ra ngay, báo cáo với anh: “Ba ơi, con đã quan sát rồi, mẹ và chú Cố đang làm việc, ba yên tâm đi”

 

Cô gái nhỏ nhìn thấu suy nghĩ của anh, còn biết mục đích anh bảo con đưa nho.

 

Anh xoa đầu con gái: “Cảm ơn con giúp ba”

 

Cô gái nhỏ sát lại tai anh thì thầm: “Chuyện nên làm thôi, con cũng mong ba mẹ về với nhau”

 

Nguyễn Cao Cường nhướng mày: “Chúng ta hợp tác nhé” Anh giơ tay ra trước mặt con gái.

 

“Hợp tác vui vẻ” Cô gái nhỏ nghiêm túc bắt tay với anh.

 

Hôm nay Nam Thùy Dương đến nhà giam thăm mẹ.

 

Cách lớp song sắt, Nam Thùy Dương nhìn mẹ mình ốm đi rất nhiều, cô ta thấy đau lòng.

 

“Mẹ, mẹ..” Cô ta muốn hỏi mẹ có khỏe không? Nhưng nhìn thế này không cần hỏi cũng biết là không khỏe.

 

Mẹ Nam luôn mong cô ta có thể thuyết phục Nguyễn Cao Cường cho bà ta ra tù trước thời hạn. Bà ta ở trong này bị bạn tù ức hiếp rất nhiều, bà ta không chịu nổi nữa.

 

“Thùy Dương, có phải Cao Cường không chịu cho mẹ ra ngoài không?” Bà ta hiểu rõ chuyện này chỉ cần Nguyễn Cao Cường mở lời là bà ta không cần ở trong ngục chịu tội nữa.

 

Mắt Nam Thùy Dương tối sầm xuống, thậm chí còn hơi cáu giận, cô ta lắc đầu: “Không..”

 

Bây giờ Nguyễn Cao Cường chỉ muốn ly hôn với cô ta rồi quay về với Đào Hương Vị, sao lại quan tâm đến sống chết của mẹ cô ta được?

 

Mẹ Nam giật mình, kích động lên, tức giận trừng cô ta: “Không có?

 

Vậy con tới thăm mẹ làm gì? Chẳng phải mẹ nói nếu cậu ta không cho mẹ ra ngoài thì con cũng đừng tới làm gì à?”

 

“Mẹ! Mẹ đừng mơ mộng nữa! Anh ta sẽ không thả mẹ ra ngoài đâu, mẹ làm con gái yêu dấu của anh ta bị thương, mẹ không hiểu à?”

 

Nam Thùy Dương cũng hơi không khống chế được tâm trạng của mình.

 

Mẹ Nam biến sắc nhưng vẫn cố nói: “Thế thì sao? Chẳng phải con là vợ cậu ta à? Con xin cậu ta, cậu ta đâu thể không quan tâm đến cảm giác của con đúng không?”

 

“Vợ?” Nam Thùy Dương bỗng cười tự giễu: “Rất nhanh thôi sẽ không phải nữa đâu, bây giờ anh ta muốn ly hôn với con”

 

Mẹ Nam nghe vậy kinh ngạc không thôi: “Con nói gì? Ly hôn? Tại sao? Chẳng lẽ vì mẹ?”

 

Nam Thùy Dương lắc đầu: “Đương nhiên không phải, anh ta ly hôn với con là vì người phụ nữ mà anh ta không thể quên”

 

*Ý con là… Đào Hương Vi?”

 

“Ngoài cô ta ra thì còn ai có thể làm anh ta điên cuồng vậy nữa?”

 

Mẹ Nam sốt ruột: “Con không thể ly hôn với cậu ta được, con mà ly hôn thì mẹ biết làm sao bây giờ?” Bà ta chỉ có thể sống những ngày tháng trong tù sao?

 

Không… Kinh khủng quát Cách lớp song sắt, Nam Thùy Dương chợt nắm tay mẹ mình, cười i: “Mẹ… Không cần phải sợ đâu, con sẽ đến với mẹ nhanh thôi”

Bình luận

Truyện đang đọc