TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 508: Hiện tại tôi vẫn chưa muốn yêu đương

Bởi vì đột nhiên con trai bị bệnh phải vô nằm viện, Lâm Hương Giang mới nhớ ra một chuyện, rất lâu về trước, cô vãn luôn muốn cho con trai mình làm một loại xét nghiệm.

Xem xem cơ thể thắng bé có bị di truyền loại gen kia từ cô hay không… cũng chính là loại gen gây ra bệnh điên di truyền trong dòng họ của mẹ cô, Bởi vì sợ sẽ ra kết quả không như ý, nên cô không có cho Lâm Thanh Dương làm xét nghiệm, mà đến bây giờ cô và Hà Tuấn Khoa đã trải qua nhiều chuyện đến vậy rồi, nên cô cho rằng bản thân có thể đối mặt với bất kỳ kết quả nào.

‘Sau khi cô âm thầm thương lượng với bác sĩ xong, đã lấy một ít máu của Lâm Thanh Dương mang đi làm xét nghiệm, lại không có nói rõ với con trai là làm xét nghiệm gì.

“Loại xét nghiệm này căn phải đợi một đoạn thời gian sau mới có kết quả, cô không cần phải sốt ruột, sau khi có báo cáo xét nghiệm tôi sẽ thông báo cho cô ngay” Bác sĩ nói với Lâm Hương Giang.

Lâm Hương Giang vừa rất muốn biết kết quả thế nào, lại cũng thấy hơi sợ hãi, nên gật đầu một cái: “Được rồi, làm phiền anh nhé”

Lâm Thanh Dương nắm trong bệnh viện ba ngày, sau khi xuất viện thì nằm nhà nghỉ ngơi hai ngày, cũng xem như là đã sắp bình phục hắn.

Có điều là đoạn thời gian trước đó thắng bé đã chịu thương chịu khó học cách sử dụng súng, cả người gầy đi không ít, cộng thêm lần bị bệnh này nữa, lại càng gầy thêm.

Lâm Hương Giang đau lòng gần chết, bèn cố ‘ý mua thức ăn ngon về đặc biệt tự mình xuống bếp.

“Thanh Dương, tới đây, mami nấu toàn mấy món con thích ăn nè, con nhìn xem, đây là thịt kho tàu, thịt viên hầm, cá sốt chua ngọt, còn có cua hoàng đế, tôm hùm đất… “

“Mami, hôm nay là ngày lễ gì hả?” Đã rất lâu rồi Lâm Thanh Dương không có được chiêu đãi như vậy.

“Con gầy đi nhiều quá, cần phải bồi bổ cho thật tốt, sau này con muốn ăn cái gì cứ việc nói hết với mẹ, mẹ sẽ nấu cho con ăn ngay”

làm gì nữa, tóm lại là bắt đầu từ ngày hôm nay, con muốn quản lý dáng người mình cho thật tốt, ‘cơm gà cá gỏï* là con hổng có ăn đâu”

*Cơm gà cá gỏi: Thành ngữ chỉ bữa ăn thịnh soạn, sang trọng, linh đình “Không ăn? Vậy sao mà được? Nguyên một bàn đồ ăn này là mẹ đặc biệt nấu cho con đấy, con muốn để cho lãng phí hả?”

“Đúng đó, mami con cố ý nấu cho con ăn đấy, bố cũng không có được chiêu đãi như thế này đâu, con không được lãng phí nghe chưa!” Hà Tuấn Khoa xu mắt nói “Vậy thì cho bố ăn hết toàn bộ thức ăn luôn đấy, bố cứ xem như là mami đã cố ý nấu riêng cho bố đi, dù sao thì bây giờ bố cũng cần được bồi bổ cho thật tốt mà” Lâm Thanh Dương vừa nói vừa bưng toàn bộ thức ăn trên bàn mang đến trước mặt bố mình.

“À đúng rồi mami, mấy ngày vừa qua con bị bệnh nên chương trình học bị chậm lại khá nhiều, sau khi tan học con phải tìm cô giáo nhờ cô ấy dạy bù cho con, nên sẽ về nhà khá muộn, bố mẹ.

không cần đợi con đâu” Lâm Thanh Dương nói xong, đeo cặp sách lên lưng rồi đi học.

Lâm Hương Giang muốn kêu thằng bé ăn thêm chút rồi hẳng đi tới trường nhưng không còn kịp nữa, thắng bé đã vội vội vàng chạy đi mất tồi “Có một đứa con trai đã thông minh lại tự giác như vậy, mình sẽ không bao giờ phải làm mấy chuyện như là kèm cặp con soạn bài, làm bài tập các kiểu, lại càng sẽ không vì mấy chuyện dạy con học bài này mà khiến cho gia đình có mâu thuẫn tranh chấp” Lâm Hương Giang không biết mình là may mắn hay là bất hạnh?

Hà Tuấn Khoa làm bộ làm tịch mà nói: “Xem ra là tôi có thể sớm tính đến chuyện dạy thẳng bé cách quản lý công ty như thế nào cho tốt, dạy nó cách đọc tài liệu hồ sơ, đế cho thẳng bé có thể sớm ngày giúp đỡ tôi được rồi”

Lâm Hương Giang dở khóc dở cười: “Đế cho một đứa trẻ mới có mười tuổi đi quản lý công ty mà anh cũng yên tâm được hả?”

“Nếu đã là con trai tôi, tất nhiên là tôi có lòng in đối với nó rồi” Hà Tuấn Khoa nhướng nhướng mày, ánh mắt nhìn cô chăm chú dân trở nên sâu lắng: “Đến lúc đó tôi đã có thể giao công ty lại cho nó, tôi và em cùng nhau đi du lịch, không tốt sao?”

Lâm Hương Giang: “… ” Anh như thế này là muốn hãm hại con trai mình hả?

Sau khi tan học, Lâm Thanh Dương chủ động †ìm cô Tạ Phương Lan để học bù “Từ trước đến giờ môn ngữ văn của em vẫn luôn tốt lắm, bài kiểm tra đột xuất ngày hôm nay cũng được điểm tối đa, cô không nghĩ rằng em cần phải học thêm đâu” Không phải là cô không muốn dạy thêm cho thẳng bé, mà là vì thật sự: không cần thiết “Ai nói là được điểm tối đa rồi thì không cần phải học thêm chứ? Em chưa được nghe giảng phần bài học của mấy ngày hôm trước, có rất nhiều nội dung em không hiểu, cô ơi cô giảng lại bài cho em với nha” Trong đầu Lâm Thanh Dương lại còn nghĩ rắng, sớm biết thế này thì đã làm sai mấy câu cho rồi, để khỏi phải được điểm tối đa.

“Được rồi, em đi theo cô đến phòng làm việc, có chỗ nào không hiểu cô sẽ qiải thích cho em nghe” Tạ Phương Lan nói.

“Cảm ơn cô ạ!” Lâm Thanh Dương cười híp mắt đi theo cô ấy vào phòng làm việc.

Nửa giờ sau, Tạ Phương Lan nhìn vào cậu bé ngồi trước mặt mình đang cực kỳ nghiêm túc nghe giảng, cười hỏi: “Em hiểu hết mấy bài cô vừa giảng chưa?”

“Dạ, hiểu gần hết rồi ạ, nhưng vẫn còn có một số chỗ em không rõ lắm, cô giảng lại cho em nghe đi cô.”

Nhìn thấy thẳng bé hiếu học đến vậy, Tạ Phương Lan cũng vô cùng vui mừng, giảng gi bài học cho thẳng bé càng thêm nghiêm túc cặn kẽ.

Sắc trời đã tối đen lúc nào không hay, Lâm Thanh Dương liếc nhìn đồng hồ trên tường, sau đó nói: “Cô ơi, em hiểu hết rồi, cảm ơn cô đã dạy thêm cho em, giờ em gọi điện thoại kêu người nhà tới đón em, đợi xíu nữa cô cùng về với em luôn nha?”

Tạ Phương Lan cữing thấy không yên tâm nếu dế một mình thãng ở lại trường, phải nhìn thấy thắng bé được người nhà tới đón mới được, vì vậy gật đầu một cái: “Ừ”

“Cô ơi, cô thật sự còn độc thân chưa có bạn trai ạ?” Lâm Thanh Dương ngồi tán gẫu với cô ấy.

Tạ Phương Lan mim cười: “Sao vậy? Em còn muốn giới thiêu bạn trai cho cô hả?”

“Nếu mà cô còn độc thân, em có thể giới thiệu cho cô nha.”

“Sao mà em lại thích giới thiệu đối tượng cho người khác vậy hả? Cảm ơn em, hiện tại cô còn chưa muốn yêu đương” Tạ Phương Lan cười nói.

Mười phút sau, Lâm Thanh Dương nhận được một cuộc điện thoại, người đi đón thắng bé đã đến nơi rĩ Hai người cùng nhau đi ra khỏi cổng trường, nhìn thấy một chiếc xe con màu đen đỗ ở đẳng xa, người đàn ông đứng ở một bên cửa xe lại là Cốc Nam Ninh.

Anh ấy bận bộ đồ vest màu đen, làm tôn lên dáng người cực kỳ cao to rắn rỏi, trong màn đêm, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của anh ấy lộ ra vẻ lạnh lùng xa cách Những lúc không có ai bên cạnh, trông anh ấy cứ như người vô hồn vậy, khiến cho người khác có cảm giác cực kỳ xa cách, không thể đến gần.

Có điều ngày hôm đó đã nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của anh ấy lúc ở bệnh viện, Tạ Phương Lan biết rằng bề ngoài anh ấy trông thì lạnh nhạt, nhưng thật ra là một người rất thú vị.

Nghĩ đến sự trái ngược giữa bề ngoài và tính cách của anh ấy, cô không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

“Cô ơi, đã muộn như vậy rồi, cô ngồi lên xe nhà em đi, em đưa cô về nhà trước” Lâm Thanh Dương nói “Không căn đâu. . ” Tạ Phương Lan chưa nói xong câu từ chối, Lâm Thanh Dương đã chủ động nắm lấy tay cô, cứng rắn kéo cô ấy đi đến chỗ xe đang đậu.

Cốc Nam Ninh vì nhận được cuộc điện thoại của Lâm Thanh Dương nên mới tới đón thằng bé, lại không ngờ được rằng Tạ Phương Lan cũng ở đây.

Cũng không biết vì lý do gì, bình thường anh ta luôn không có cảm giác gì đối với phụ nữ, nhưng mỗi khi nhìn thấy Tạ Phương Lan đều sẽ cảm thấy mất tự nhiên và ngại ngùng.

“Chú Cốc Nam Ninh, cô Tạ muốn đi nhờ xe nhà mình, chú không bằng lòng hả?”

“Bẵng lòng chứ. . “

“Vậy sao chú còn không chịu mở cửa xe đĩ?”

Lâm Thanh Dương cười nhạo khi thấy anh ấy lại trở nên vụng về.

Tạ Phương Lan giật giật khóe miệng, cô nói muốn ngồi xe nhà thằng bé lúc nào nhỉ?

Tình cờ lại chạm phải ánh mắt của Cốc Nam Ninh nhìn qua, lại nhìn thấy anh ấy trở nên lúng túng vội vàng cụp mắt nhìn đi chỗ khác, anh ấy đứng ở bên cửa xe, cực kỳ khách sáo nói: “Xin mời lên xe”

Cô không thể hiểu được mà có ý muốn trêu chọc anh ấy, cảm thấy anh ấy quả là hài không đỡ được, cô không từ chối nữa mà leo lên xe.

Cốc Nam Ninh lái xe, Lâm Thanh Dương và Tạ Phương Lan ngồi ở ghế sau, cả quãng đường đi đều là âm thanh trò chuyện hỏi đáp của Lâm Thanh Dương và Tạ Phương Lan.

Hiện tại, xe đang dừng ở lối vào của một con hẻm nhỏ.

Cô ơi, nhà cô ở đây hả?” Lâm Thanh Dương nhìn ra bên ngoài thấy một mảnh tối đen như mực, đèn đường đều bị hư hết cả.

“Ừ, khu dân cư ở đây đã cũ lắm rồi, đi hết con hẻm nhỏ này là tới nhà của cô rồi, cám ơn hai người đã đưa cô về nhé-”

“Cô ơi, chú Cốc Nam Ninh mới là người lái xe, cô không cần cảm ơn em đâu”

Tạ Phương Lan chuyển ánh mắt nhìn về phía người đàn ông ngồi ở ghế trước, giọng nói dịu dàng: “Cảm ơn anh nhé, Cốc Nam Ninh.”

Chỉ là một câu cảm ơn mà thôi, nhưng cơ thê Cốc Nam Ninh lại trở nên căng thẳng, nghe thấy cô gọi tên mình, trái tim anh bỗng nhiên đập nhanh hơn bao giờ hết.

Bình luận

Truyện đang đọc