TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 942

Nhưng mà vóc dáng của anh duy trì quá tốt, hoàn toàn không khác gì trước kia Cô cụp mắt che đi sự ngượng ngùng: ‘À…, trong nhà không có quần áo đàn ông. Để tôi sang nhà anh Thành mượn một bộ cho anh”

Cô xoay người định đi ra ngoài, đột nhiên bị người ta siết chặt cổ tay, giây tiếp theo liền bị anh kéo qua, cứ thế va vào lòng anh.

Cô hoảng hốt, tay theo phản xạ giơ lên chạm vào ngực anh, chạm phải cơ ngực cường tráng nóng bỏng. Phựt phựt, cô cảm thấy trong đầu mình có một sợi dây thần kinh căng đứt!

Cô nhanh chóng thu tay về, không dám chạm vào anh lần nữa.

“Anh……

Nguyễn Cao Cường rũ mắt nhìn cô: “Em nghĩ quần áo của anh ta có hợp với anh không? Kích cỡ của anh không thay đổi, em biết mà?”

Anh ấy cao hơn Hoàng Công Thành, mặc dù vóc dáng của hai người nhìn có vẻ tương đương nhau, nhưng Hoàng Công Thành vẫn gầy hơn anh.

“Nhưng mà anh … Không thể nào không mặc gì chứ?”

Anh nhìn cô trêu ghẹo: “Em có vẻ căng thẳng nhỉ? Dù sao thì em cũng thấy anh lúc không mặc quần áo rồi, em sẽ không ngại đúng không?”

Đào Hương Vi rủa thầm, chuyện đã xảy ra bao nhiêu năm rồi anh còn nhắc lại!

Hơn nữa hiện tại bọn họ không có chút quan hệ nào, nếu như bị Nam Thùy Dương biết được, nhất định sẽ nói là do cô dụ dỗ anh.

“Lỡ Vân Nhỉ tỉnh giấc thì sao, con bé không nên nhìn thấy anh như này” Cô nghiêm giọng nói.

Nguyễn Cao Cường không chớp mắt, nhìn chăm chú người phụ nữ ngồi đối diện, vậy nên… Hiện giờ cô với anh là tâm lặng như nước, hoàn toàn không có tình cảm gì sao?

Dù anh không mặc quần áo xuất hiện trước mặt cô, lòng cô cũng sẽ không gợn sóng?

Con gái rõ ràng đã nói, cô không thích cái tên Hoàng Công Thành đó, cũng không gặp mặt với tên họ Cố, không phải quan hệ bạn trai bạn gái Gô nói lần trước chỉ là lừa anh.

Nhưng phản ứng bây giờ của cô lại khiến anh hơi nghi ngờ, chẳng lẽ là anh suy nghĩ nhiều?

“Anh biết, để anh gọi điện bảo Mộ Dung Bạch mang quần áo đến”

Anh không nóng không lạnh nói một câu.

Đào Hương Vi thầm thở phào một hơi. Như vậy cũng tốt, đỡ để cô phải tìm Hoàng Công Thành mượn quần áo. Đến lúc đó anh ta nhất định sẽ hỏi cô. Có một số việc rất khó để giải thích.

Cô đưa mắt nhìn sang chỗ khác, cố gắng không để ý đến người đàn ông với dáng người đẹp này, ho nhẹ một tiếng nói: “Vậy tối nay anh ngủ cùng phòng với Vân Nhi đi” Là con gái muốn giữ anh lại, không phải cô.

“Còn em?” Anh hỏi, đôi mắt phượng sâu thẩm.

“Em ngủ ở phòng bên cạnh” Đào Hương Vi kỳ quái liếc nhìn anh Câu này còn phải hỏi sao, cô không thể ngủ cùng anh, dù có con gái ở bên cạnh.

“Được, vậy theo sắp xếp của em” Anh gật đầu một cái.

Đào Hương Vi uống một ngụm nước rồi nói: “Anh xem giờ rồi nghỉ ngơi đi, em đến phòng làm việc xem một số tài liệu.” Dứt lời liền xoay người rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc