TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 523: Bà ta vu oan hãm hại tôi

Lúc Lâm Hương Giang đang ở phòng thí nghiệm, thì nhận được cuộc gọi đến của bác sĩ, nói là việc điều trị cho Lâm Thanh Dương đã có phương pháp mới có thể áp dụng được, gọi cô đến bệnh viện trao đối Cô lập tức buông xuống công việc trong tay, tự mình lái xe đi tới bệnh viện Lái xe đến nửa đường lại xuất hiện trục trặc, cô xuống xe xem xét thử có vấn đề gì không.

Lúc cô đang muốn xem xét đầu xe, cảm thấy đăng sau có người tới gần, theo bản năng cô quay đầu lại, vừa thấy một cây gậy gỗ đập xuống, một giây sau cô ngất đi.

Lúc Lâm Hương Giang mở mắt ra lần nữa, chỉ cảm thấy đầu mình còn đang đau đớn không chịu nổi, bốn phía trông giống như là một công trường bị bỏ hoang Hai tay cô bị trói chặt ra sau lưng, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô lúc này là, cô bị bắt cóc rồi sao?

Nhưng cô không thấy được bọn bất cóc tống tiền, gần đây cô cũng không có đắc tội với bất luận kẻ nào, có ai lại thù hận với cô như vậy?

Lúc này cô nghe được có tiếng bước chân đi về phía bên này, lập tức cô trở nên căng thẳng, chỉ có tiếng bước chân của một người Chỉ chốc lát, có một bóng người xuất hiện, cô đã nhìn thấy được bọn bắt cóc, thấy rõ ràng dáng đấp của đối phương, cô kinh ngạc không thôi: “Bà… Bà..”

Sao lại là Liễu Thu Cúc được?

Bà ta không phải đang ở bệnh viện tâm thần sao? Bà ta có thể xuất viện được sao? Hay là trốn tới đây?

Liễu Thu Cúc thấy cô kinh ngạc nói không ra lời, không khỏi cười khẩy một tiếng: “Lâm Hương Giang, đã lâu không gặp cô” Đúng là đã rất lâu, rất nhiều năm rồi.

Bà ta ở trong bệnh viện tâm thần đã nhiều năm như vậy, hiện tại rốt cục có thể ra ngoài báo thù cho con trai mình!

“Sao bà lại ở đây?” Lâm Hương Giang cảnh giác nhìn chăm chẳm bà ta.

Liễu Thu Cúc cười cười mà dáng vẻ âm u lạnh lẽo, từng bước một tới gần trước mặt cô: “Cô có phải cho rằng, cả đời này tôi chỉ có thể bị giam trong bệnh viện tâm thần không thể nào ra được không? Mà như thế cô có thể sống ở ngoài này.

không buồn không lo, sung sướng cả đời đúng không?”

Lâm Hương Giang mím môi không có nói tiếp, vẻ mặt Liều Thu Cúc có chút điên cuồng, bệnh †âm thần của bà ta chắc chắn còn chưa được chữa khỏi, bà ta hẳn đã trốn tới đây.

“Lâm Hương Giang, trước hết cô đã hại chết đứa cháu trai còn chưa ra đời của tôi, sau đó lại hại tôi phải vào bệnh viện tâm thần, ngay cả Tùng Nhân cũng bị cô hại vào nhà giam, cô đã hãm hại cả nhà tôi rôi, cô nói xem, liệu tôi có thể bỏ qua cho cô không?” Liễu Thu Cúc vừa dứt lời, một thanh dao găm sắc bén đã kề sát vào cổ của cô.

Liễu Thu Cúc nhìn chằm chằm Lâm Hương Giang, trong ánh mắt của bà ta chỉ có dày đặc hận thù, hận không thể lập tức lấy đi sinh mạng của côi Lâm Hương Giang không dám động đậy chút nào: “Bà nói sai rồi, không phải tôi hại các người, mà là các người gieo gió gặt bão, Tùng Nhân phải vào ngục giam cũng là do chính tội lỗi của anh ta, tại sao bà không nói tới chuyện anh ta hại Tuấn Khoa thảm thiết thế nào?

“Cô bớt nhiều lời lại cho tôi!” Trong mắt Liễu Thu Cúc hiện lên vẻ nham hiểm tàn ác: “Tôi đã từng nói từ sớm, cô chính là cái đồ sao chổi, Tuấn Khoa có ngày hôm nay cũng là do bị cô hại anh †a! Chỉ cần là những người đàn ông yêu thương cô, tất cả đều không thể nào có kết cục tốt đẹp được!”

“Nếu bà đã nhận định như vậy, thì tôi cũng không có cách nào khác” Lâm Hương Giang không muốn tranh luận cùng bà ta Liễu Thu Cúc cười khẩy: “Cô rốt cục cũng thừa nhận rồi đúng không? Thừa nhận rằng cô chính là đồ sao chối! Hôm nay tôi sẽ loại trừ đô sao chổi là cô, báo thù cho Tùng Nhân!”

“Bây giờ bà muốn giết tôi cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng bà cũng đừng mong mình có được kết cục tốt, nếu như Hà Tùng Nhân biết bà xảy ra chuyện, thời gian anh ấy ở trong tù sẽ càng thêm dẫn vặt, đau khổ” Lâm Hương Giang nhắc nhở.

Liễu Thu Cúc lạnh lùng xích lại gần trước mặt cô: “Cô cho rằng tôi ngốc như vậy sao, thẳng thừng lấy mạng của cô là xong sao? Tôi muốn cô cũng phải vào ngục giam, nếm thử cảnh không thấy được ánh mặt trời ở trong đó!”

Lâm Hương Giang còn chưa kịp hiểu Liễu Thu Cúc muốn làm cái gì, ngay sau đó lại bị bà ta làm cho mê đi.

Đau đầu đến nỗi như muốn nổ tung ra, Lâm Hương Giang miễn cưỡng mở mắt ra, đột nhiên bị ánh sáng chói lóa làm cho đôi mắt đau đớn, vô thức đưa tay muốn che mắt mình lại, nhưng hiện tại trong tay cô đang cầm thứ gì đó.

Đợi đến khi cô chợt nhận ra thứ mà mình đang cầm trong tay là gì, trong lòng mới cực kỳ hoảng hốt, trong tay mình từ lúc nào lại có thêm một con dao? Đã máu!

Đây không phải là con dao mà Liễu Thu Cúc vừa cầm trong tay lúc nấy sao? Làm sao lại vào tay của cô rồi?

Cô ngẩng đầu nhìn lại, vẻ mặt biến đổi, lần này mới là thật sự bị hù dọa.

còn là một con dao dính đầy Liễu Thu Cúc lại không nhúc nhích nằm trong vũng máu ngay tại trước mặt cô cách đó không xa, mà máu từ bà ta lại chảy tới tận bên chân cô, dính cả vào quần áo của cô.

Trên tay, trên quần áo của cô, toàn bộ đều là máu…

Liễu Thu Cúc như vậy là đã chết rồi sao?

Nhưng lúc nấy cô đã bị Liễu Thu Cúc chụp thuốc mê rồi, cô hoàn toàn không hề ra tay với Liễu Thu Cúc được!

Cô muốn đi qua xem Liễu Thu Cúc rốt cuộc ra sao rồi, đột nhiên nghe phía bên ngoài có âm thanh vọng tới, đó là tiếng còi xe cảnh sát..

Chỉ chưa được một lát, hơn mười cảnh sát cầm súng trong tay xông tới, họng súng của bọn họ nhắm thẳng vào Lâm Hương Giang.

“Không được nhúc nhích!” Một cảnh sát đứng đầu quát lên với cô một câu Lúc này Lâm Hương Giang mới kịp phản ứng, cô đã bị hiểu lãm, vội vàng giải thích: “Không phải tôi, không phải tôi giết bà ta..” Cô mới nhớ ra, nhân viên cảnh sát lần nữa quát lên: “Không được phép nhúc nhích, có nghe không!”

“Hương Giang…” Hà Tuấn Khoa cũng tới, nhìn thấy con dao đẫm máu mà cô cầm trong tay, anh ấy chớp mắt một cái, cau mày lại “Tuấn Khoa, không phải em, em cũng không biết chuyện gì xảy ra?” Cô bỗng nhiên có cảm giác mình bất lực, không còn đường nào chối cãi.

Trong hoàn cảnh như vậy, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, bất kỷ người nào cũng sẽ cho rằng, là cô đã cầm dao giết chết Liễu Thu Cúc.

Cận đương nhiên tin tưởng sự trong sạch của cô vô điều kiện, nhưng bên phía cảnh sát sẽ không dễ dàng tin tưởng như vậy, cô liền bị bọn họ đeo còng tay lại, đưa lên xe cảnh sát.

“Hương Giang, đừng sợ, có anh đây” Hà Tuấn Khoa nói với cô một câu cuối cùng ngay trước khi cánh cửa xe cảnh sát đóng lại Đầu óc Lâm Hương Giang còn choáng váng, sự việc xảy ra quá đột ngột, cô còn chưa kịp hiểu Liễu Thu Cúc vì sao lại chết trước mặt cô, mà cảnh sát lại đến quá nhanh như vậy.

Lâm Hương Giang bị giam giữ, Liễu Thu Cúc đã được người ta nhanh chóng đưa đến bệnh viện cấp cứu, nhưng bởi vì mất máu quá nhiều, đã không giữ được sinh mệnh.

Bác sĩ nói rằng trên người bà ta bị đâm sáu nhát, mối nhát đều là trí mạng, cho dù lập tức đưa đến bệnh viện cũng chưa chắc có thể cứu thành công được, có thể thấy được người ra tay hại bà †a ác độc đến nhường nào.

‘Sau khi Lâm Hương Giang bị giam giữ, rốt cuộc cũng nghĩ ra được rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, đây là một cái bẫy mà Liễu Thu Cúc bày ra.

Liễu Thu Cúc đã nói rằng, muốn cô cũng nếm thử mùi vị vào ngục giam ngồi tù một lần, cho nên trước tiên mới chuốc thuốc mê cho cô, sau đó tự sát, lại giả tạo thành cảnh tượng như bà ta bị cô giết chết.

Liễu Thu Cúc hẳn là đã gọi điện thoại báo cảnh sát ngay trước khi hôn mê, vừa gọi cảnh sát tới, sẽ trừng hợp gặp phải cảnh tượng Lâm Hương Giang cầm trong tay một con dao đầm máu kia.

Tuấn Khoa tranh thủ đến để tìm cơ hội gặp mặt cô, cách hàng rào sắt, hai người gặp mặt nhau “Hương Giang, làm sao em lại đi gặp Liễu Thu Cúc?” Hà Tuấn Khoa cũng cảm thấy kỳ quái, Liễu Thu Cúc không phải còn đang ở bệnh viện tâm thần sao?

“Là bà ta đánh em ngất xiu, rồi trói lại, mang em tới đó, đây đều là cái bẩy Liễu Thu Cúc đã bày ra, bà ta muốn vu oan hãm hại em.’ Lâm Hương Giang nói Hà Tuấn Khoa cũng nghĩ đến điểm này: ‘Anh tin tưởng em, nhưng bây giờ tình hình đối với em vô cùng bất lợi, cảnh sát tận mắt thấy em cầm dao, mà bà ta lại chết ở trước mặt em” Sắc mặt anh ấy nặng nề, nói tiếp: “Có một chuyện em phải nhớ kỹ cho anh, nhất định phải để cho cảnh sát điều tra rõ ràng, em tuyệt đối không thể nhận tội”

Lâm Hương Giang gật gật đầu: “Em hiểu rõ rồi” Là cô quá bất cẩn, lại bị Liễu Thu Cúc đặt bẩy hãm hại.

“Anh nhớ phải chăm sóc tốt cho Thanh Dương, bác sĩ nói có phương án chữa trị mới cho nó, anh đi tìm bác sĩ để hỏi rõ đi” Cô vẫn còn nghĩ tới chuyện của con trai mình.

“Chuyện bên ngoài anh sẽ xử lý tốt, em không cần lo lắng, anh tìm luật sư, sẽ bảo đảm em không có chuyện gì” Hà Tuấn Khoa đương nhiên sẽ không để cô phải ngồi tù Lâm Hương Giang gật gật đầu, nắm chặt tay của anh ấy, tình cảm cứ thế dạt dào mà không cần ngôn từ nào diễn đạt Trong lúc vụ án này được điều tra, Lâm Hương Giang vẫn tiếp tục bị giam giữ ở cục cảnh Sát, Hà Hàm Bội nghe nói đến chuyện của cô, liên đến gặp mặt cô.

“Lâm Hương Giang, không nghĩ tới cô ra tay ác như vậy, Liễu Thu Cúc đã bị thua đến nước này, cô còn không buông tha bà ta?” Hà Hàm Bội lạnh lùng nói.

“Không phải tôi giết bà ta, là bà ta vu oan hãm hại tôi” Lâm Hương Giang không muốn bị hiểu lầm.

Bình luận

Truyện đang đọc