TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 512: Sinh thêm một đứa con nữa

Lâm Hương Giang không trả lời anh, cô lắng lặng dọn dẹp đống đồ đạc lộn xộn dưới đất gọn gàng rồi đứng dậy, quay lưng về phía anh rồi lại im lặng không nói gì, thật ra lòng cô đã không còn bình yên nữa rồi Hà Tuấn Khoa hoàn toàn có thế chắc chẩn räng cô ấy đang giấu anh điều gì đó.

“Có phải là hôm nay em đến bệnh viện không? Em bị ốm à?

Điều tồi tệ nhất mà anh nghĩ đến chính là chuyện này.

Lâm Hương Giang không thể kiềm chế thêm được nữa, nỗi buồn dồn nén trong lòng quá lâu giờ đây như vỡ òa, nhưng cô vẫn cố nén không khóc thành tiếng, hai vai rung lên ‘Vẻ mặt của Hà Tuấn Khoa trầm xuống, anh xoay người cô lại đối mặt với anh: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Em nói anh nghe đi”

Lẽ nào là mắc bệnh nặng rồi sao?

Lâm Hương Giang muốn nói điều đó ra, nhưng cảm thấy rất khó nói, cô đành phải lấy tờ kết quả kiểm tra đưa cho anh xem.

Hà Tuấn Khoa hoài nghỉ cầm lấy rồi nhìn một lượt: “Đây là c: Đó là kết quả kiểm tra của con trai “Không phải là anh nhìn thấy rồi sao? Lâm Thanh Dương cũng theo gen của dòng họ nhà em, thắng bé còn đang bị bệnh nữa…”

Lâm Hương Giang nghẹn ngào nói.

Việc con trai sẽ theo gen của cô, anh vốn dĩ đã đoán được trước, nên cũng không cảm thấy ngạc nhiên.

Anh đã tìm hiểu rõ về căn bệnh này từ rất lâu rồi, không có gì quá đáng sợ, có thể phòng tránh được, chỉ cần không bị kích động thì cả đời này họ cũng sẽ chẳng khác gì những người bình thường, Chỉ là, ngoài những gì được viết trên tờ kết quả kiểm tra này, con trai họ còn mắc một căn bệnh rất nặng khác.

“Có phải là có nhầm lẫn gì rồi không? Lâm Thanh Dương vẫn còn đang khỏe mạnh, sao mà lại có bệnh được?”

‘Vẻ mặt Hà Tuấn Khoa rất nghiêm túc: “Bác sĩ nói rằng bệnh của thăng bé vẫn đang.

trong thời kỳ ủ bệnh, nhưng cũng sẽ sớm có triệu chứng, nếu không được điều trị kịp thời, thẳng bé sẽ chết”

Lâm Hương Giang khế nói “Nếu Lâm Thanh Dương thực sự mắc bệnh nặng, thì đưa thẳng bé đi điều trị. Em chỉ cần nói cho anh biết là được, tại sao phải giấu giếm rồi tự mình buồn phiền như vậy?”

Họ có thể cùng nhau đối mặt và giải quyết.

Lâm Hương Giang nhìn anh, đột nhiên im lặng, ánh mắt tràn ngập một nỗi bưồn vô hạn: “Anh có biết bác sĩ nói phải chữa trị như thế nào không?”

“Điều trị như thế nào?”

Lâm Hương Giang hít một hơi thật sâu, sau khi điều chỉnh cảm xúc trở lại bình thường, cô nói: “Bác sĩ nói rắng phương pháp điều trị tốt nhất cho căn bệnh này cần phải có máu cuống rốn, đó chính là máu cuống rốn mà một đứa trẻ khi vừa sinh ra mới có. Chúng ta cần phải sinh thêm một đứa con”

Hà Tuấn Khoa khẽ giật mình, rồi nói: “Vậy thì chúng ta lại sinh thêm một đứa con nữa: Chuyện này cũng không phải là quá khó.

“Nhưng em không thể sinh thêm một đứa con nữa, anh không hiểu sao?”

Cảm xúc của cô không ổn định, cũng chính vì chuyện này mà cô đã buồn phiền rất lâu.

“Em không thể sinh thêm một đứa con khác.

rồi để nó lại theo gen của em, và em cũng không thể vì để cứu Lâm Thanh Dương mà nỡ hy sinh một đứa con khác!”

Cô không thể làm ra chuyện tàn nhãn như: Vậy.

Hà Tuấn Khoa mím chặt môi, anh không ngạc nhiên khi thấy cô nhốt mình trong phòng thí nghiệm, vào lúc này, anh cũng không thể đưa ra quyết định.

Một lúc sau, anh mấp máy môi, khẽ nói: “Em đừng quá bi quan. Ngay cả khi đứa con thứ hai của chúng ta lại nhiễm gen đó, cũng chưa chắc sẽ ảnh hưởng đến nó. Nó vẫn có thể sống như một người bình thường’“

“Không, em không thể mạo hiểm như thế được.”

Lâm Hương Giang thậm chí còn không dám nghĩ đến chuyện đó, cô nhìn anh chăm chăm, rồi đột nhiên nói: “Hà Tuấn Khoa, bây giờ chỉ có anh mới có thể cứu được thẳng bé. “

Hà Tuấn Khoa khó hiểu nhìn cô: “Ý của em là gì?”

Lâm Hương Giang điều chỉnh lại cảm xúc rồi nói: “Em đã suy nghĩ kỹ rồi. Em không thể sinh con, nhưng anh thì có thể. Chúng ta có thể tìm một người đẻ thuê. Sau đó chúng ta sẽ cho cô ấy một khoản tiền, rồi anh và cô ấy cùng nhau sinh một đứa con…”

Hà Tuấn Khoa ngay lập tức sa sâm mặt mày, anh lạnh lùng nói: “Không được!”

Anh sẽ không sinh con với người phụ nữ khác!

“Em biết đề nghị của em rất vô lý, nhưng đế cứu Lâm Thanh Dương, thân là cha mẹ, chúng ta cũng nên hy sinh một chút”

“Anh khuyên em nên từ bỏ ý nghĩ này đi ngay lập tức. Anh không thể có con với người khác, anh cũng sẽ cố gắng để chữa trị cho con. Đế anh tìm bác sĩ hỏi cho rõ ràng đã rồi tính tiếp.”

Hai tay anh giữ chặt lấy mặt cô, anh tiến gần đến, ánh mắt nghiêm nghị nhìn thẳng vào mắt cô, cảnh cáo thêm lần nữa: “Em đừng bao giờ để những suy nghĩ như vậy ở trong đầu nữa, nghe rõ chưa?”

“Em cũng không muốn như vậy… nhưng em cũng không thể mất đi Lâm Thanh Dương”

Cô khóc rồi gục đầu vào lòng anh, lòng đau nhói.

Hà Tuấn Khoa ôm chặt lấy cô, trầm giọng nói: “Chuyện này anh sẽ giải quyết…”

Ngày hôm sau, họ cùng nhau đến gặp bác sĩ, và câu trả lời họ nhận được vấn là họ nên sinh thêm một đứa con nữa, đây là cách chữa trị duy nhất.

Ra khỏi bệnh viện, hai người ngồi trên xe, bầu không khí nặng nề, ngột ngạt bao trùm lên không gian.

“Hà Tuấn Khoa, hay là anh nghe lời bác sĩ đi.

Anh sinh thêm một đứa con nữa…”

“Em im đi!”

‘Vẻ mặt Hà Tuấn Khoa rất lạnh lùng, giọng nói của anh cũng lạnh lùng đến rợn người “Anh sẽ tìm gặp bác sĩ lần nữa, nhất định phải có cách điều trị khác. Em đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, cũng không bao giờ được phép nhắc đến chuyện anh với người khác cùng nhau sinh con nữa! ° Lâm Hương Giang quay đầu nhìn ra ngoài cửa số, đôi mắt cô đỏ hoe.

Lâm Hương Giang cố nén lại cơn hoảng loạn, cô đến gặp Hoàng Kiều Liên để nói chuyện “Cái gì? Làm sao Lâm Thanh Dương có thể mắc căn bệnh này?”

Hoàng Kiều Liên nghe xong những lời cô nói thì rất sốc.

“Bây giờ tớ đang đau đầu suy nghĩ xem làm thế nào để có thể điều trị cho thẳng bé? Hà Tuấn Khoa không đồng ý việc tìm người đẻ thuê để sinh thêm một đứa con nữa…”

“Nếu làm như thế thì tớ cũng không đồng ý, nhưng để cứu Lâm Thanh Dương, chuyện này không đồng ý thì cũng không được.”

Dù sao thì cô ấy cũng là mẹ đỡ đầu của Lâm Thanh Dương.

Nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Lâm Hương Giang, Hoàng Kiều Liên nghiêm túc nhìn cô rồi hỏi “Cậu có chắc là cậu muốn tìm một người phụ nữ khác để sinh con với anh ấy không?”

“Nếu có thể cứu được Lâm Thanh Dương, thì tớ có thể chấp nhận”

Mặc dù trong lòng cô thật ra cũng không thoải mái nhưng cũng vấn tốt hơn là mất đi con trai.

“Vừa hay tớ có quen biết một cô gái đang cần tiền gấp. Một khoảng thời gian trước đây cô ấy cũng muốn mang thai hộ, nhưng sau đó gia đình kia lại hối hận nên thôi. Nếu cậu thật sự đồng ý, tớ có thể giới thiệu cô ấy với cậu.”

Hoàng Kiều Liên nói Lâm Hương Giang trong lòng không ngừng đấu tranh, nhưng nghĩ đến việc bản thân mình không thể sinh con, cũng không thể giương mắt nhìn con mình không chữa được bệnh, cô đành gật đầu: “Được, vậy cậu giới thiệu cô ấy cho tớ”

Buổi tối, Lâm Hương Giang rủ Hà Tuấn Khoa đi ra ngoài ăn, còn gọi điện cho Hoàng Kiều Liên, bảo cô dạy Lâm Thanh Dương cách bản súng, để con trai không làm phiền đến họ.

‘Sau khi Lâm Hương Giang gọi điện xong, cô quay lại và đi vào phòng hộp. Cách đó không xa, Hà Hàm Bội tình cờ cũng đi ăn tối với một vị khách và nhìn thấy cô.

Hà Hàm Bội cau mày, Lâm Hương Giang đi ăn tối với aï?

Lâm Hương Giang đợi trong phòng hộp được một lúc thì Hà Tuấn Khoa đến “Sao hôm nay em lại muốn cùng anh đi ra ngoài ăn tí Hà Tuấn Khoa cho rằng cô đang lo lắng, buồn phiền vì chuyện của con trai, nên cũng không suy nghĩ nhiều.

“Từ sau khi anh trở về em vẫn chưa chào.

mừng anh hẳn hoi. Nhân tiện hôm nay, em cũng muốn giới thiệu với anh một người quen”

Lâm Hương Giang nói “Ð? Ai thế?”

Hà Tuấn Khoa không khỏi ngạc nhiên “Lát nữa cô ấy sẽ tới đây”

Nụ cười của Lâm Hương Giang không được tự nhiên, hơi gượng gạo, dù sao thì anh cũng chưa từng đồng ý với lời đề nghị của cô.

Một lúc sau, có người gõ cửa phòng hộp, Lâm Hương Giang n “Mời vào.”

Cánh cửa phòng hộp được mở ra, một cô gái chừng khoảng hai mươi tuổi bước vào, khuôn mặt và dáng dấp đều rất ổn, chủ yếu là vì cô ấy vẫn còn trẻ.

Khi Hà Tuấn Khoa nhìn thấy người phụ nữ.

này, trong lòng anh đã có một dự cảm không tốt.

“Hà Tuấn Khoa, để em giới thiệu một chút, cô ấy tên là Phương Thảo”

Lâm Hương Giang cười nói.

Phương Thảo vừa nhìn Hà Tuấn Khoa đã bị khí chất mạnh mẽ của anh thu hút, đặc biệt là khi ánh mắt sắc lạnh của anh liếc nhìn cô, trái tìm cô không tự chủ được mà đập nhanh.

“Anh, xin chào, tôi là Phương Thảo, tôi hy vọng trong tương lai chúng ta có thể hợp tác vui về: Phương Thảo giả vờ bình tĩnh.

“Hợp tác? Hợp tác cái gì?”

Hà Tuấn Khoa hơi nheo mắt lại, nhìn họ chăm chăm.

Bình luận

Truyện đang đọc