TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 630: Anh ta thua rồi

Ly rượu bị vỡ trong tay của Nguyễn Cao.

Cường, rượu hòa cùng máu chảy xuống, nhưng dường như anh ta không có bất kỳ cảm giác nào, cảm thấy không đau đớn, chỉ nhìn chăm chằm vào ly rượu vỡ dưới đất.

Lúc thư ký Nam Vân đi vào thì thấy cảnh này, cô ta không nhịn được hô toáng lên: “Ôi tổng giám đốc Cường, tay anh chảy máu rồi!

Cô ta lập tức quy người đi lấy hòm thuốc, với tư cách là thư ký của anh ta, cô ta rất rõ mọi thứ để ở đâu trong văn phòng này.

Nguyễn Cao Cường ngồi dựa vào ghế sofa, mặc cho máu trên tay chảy xuống, anh ta cũng làm thịnh.

Nam Vân cầm hòm thuốc đi tới, thấy ly rượu vỡ tan dưới đất thì nói: “Sao ly rượu lại vỡ rồi?”

Anh ta vẫn không lên tiếng, giống như không nghe thấy lời cô ta nói.

Nam Vân biết Đào Hương Vi vừa đi khỏi, cô ta nghe Một Dung Bạch nói tổng giám đốc Cường và Đào Hương Vi chấm dứt hợp đồng.

Nói vậy thì anh ta bị Đào Hương Vi làm ra nông nỗi này ư?

Cô ta không hỏi tiếp nữa, im lặng xử lý vết thương cho anh ta, sau đó băng lại Tay của anh ta bị thuỷ tinh cứa trúng một đường, vết thương không sâu nhưng dào, cho nên mới chảy máu không ngừng.

Lúc Nam Vân băng bó thì anh ta cũng không có bất kỳ động tĩnh nào, ngay cả lúc cô ta khử trùng cho anh ta, anh ta cũng không hề phản ứng, lẽ nào anh ta thật sự không cảm thấy đau?

Cô ta không phải không biết, lúc này đối với Nguyễn Cao Cường, nỗi đau trong tim còn đau hơn bất kỳ vết thương nào!

Anh ta tưởng Đào Hương Vi chán ghét anh †a như vậy, nể tình con gái, cô ta sẽ không ký tờ huỷ bỏ hợp đồng.

Nhưng… anh ta thua rồi, cô ta bằng lòng rời khỏi anh ta, cũng không cần quyền nuôi dưỡng con gái!

“Tổng giám đốc Cường?” Bên tai truyền lại giọng của thư ký Nam Vân, anh ta mới hoàn hồn nhìn cô ta.

Vẻ mặt cô ta lo lắng nhìn anh ta và nói: “Tổng giám đốc Cường, tôi băng bó vết thương cho anh rồi. Anh có phải có chỗ nào không được khoẻ không?”

Nguyễn Cao Cường đưa tay lên nhìn, lúc này mới phát hiện cô ta thật sự đã băng bó xong vết thương cho anh ta.

Cô ta làm việc trước giờ luôn tỉ mĩ và nhanh nhẹn, có nhiều chuyện giao cho cô ta xử lý, anh ta cơ bản không cần lo lắng.

Có thể nói cô ta làm việc cùng Mộ Dung Bạch, anh ta có thể bớt lo nhiều.

Anh ta bất chợt quan sát cô ta nhưng lại không nói gì. Sự quan sát của anh ta khiến Nam Vân hơi khó ứng phó kịp: “Tổng giám đốc Cường, sao vậy?”

Cũng không biết có phải vì uống rượu không, hoặc có lẽ lúc này anh ta hơi cảm tính, người đàn ông trước giờ luôn lạnh lùng bỗng dưng đưa tay ra, động tác dịu dàng giúp cô ta vén tóc ra phía sau.

Nam Vân thở dốc, tim đập càng nhanh hơn, giống như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực vậy!

Trước giờ anh chưa từng đối xử dịu dàng với cô ta như vậy!

Lúc anh lên tiết “Cô theo tôi bao lâu rồi Nam Vân không hiểu tại sao anh ta lại hỏi như vậy, cô ta suy nghĩ rồi trả lời: “Được 4, 5 năm rồi ạ”

“4, 5 năm rồi?” Nguyễn Cao Cường nheo mắt, đúng là đã lâu như vậy à….

5 năm trước cô ta vẫn chỉ là một cô gái 25 tuổi xinh đẹp, có tuổi thanh xuân đẹp nhất, giờ cô ta đã ngoài 30 tuổi, là một người phụ nữ trưởng thành.

“Cô đi theo tôi lâu như vậy, sao còn chưa muốn đi khỏi?” Anh ta nhìn sang gương mặt ngây thơ của cô ta, đôi mắt có chút trống rỗng, nhìn cô ta không hẳn là nhìn cô ta.

Nam Vân khó mà giải thích: “Tại sao tôi muốn đi? Tổng giám đốc Cường đối tốt với tôi như vậy, cho tôi nhiều phúc lợi tốt, tôi đâu có lý do để đi đổi công việc tốt như thế”

“Tôi đối tốt với cô?” Nguyễn Cao Cường chỉ nghe câu này, anh ta cảm thấy tức cười: “Tôi làm gì tốt với cô chứ?” Bình thường trừ lúc giao việc cho cô ta, những lúc khác anh ta cũng không nói câu nào với cô ta, cũng không quan tâm bất cứ chuyện gì của cô ta.

Nam Vân cúi mắt, che dấu cảm xúc, giọng khàn đầy từ tính: dám bày tỏ với anh ta, cô ta thì thào: “Dù sao…tôi chính là cảm thấy anh đối tốt với tôi. Tôi đi đâu tìm được người sếp tốt như anh”

Bình luận

Truyện đang đọc