TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 493: Anh là người đàn ông của em

Đây là lần đầu tiên thư ký nghe được giọng nói lạnh lẽo như vậy của Nguyễn Cao Cường, không khỏi bị dọa sợ dựng tóc gáy, cả người co rúm lại, đột nhiên nhớ ra mình phải nói gì đó.

“Tổng giám đốc Cường, à… nữ minh tinh Hương Vi muốn gặp anh”

Nghệ danh của Đào Hương Vị là bỏ họ đi cho nên người ngoài đều gọi cô ta là Hương Vì Nguyễn Cao Cường cũng rất bất mãn vì vấn đề này, bất kể là nam hay nữ đều gọi Hương Vi Hương Vi, nghe cũng thật là quá thân mật rồi!

Ngược lại anh ta là người đàn ông của cô ta nhưng lại không thể gọi cô ta như vậy!

€ó điều tốc độ của Đào Hương Vi đúng là rất nhanh, anh ta vừa mới lấy được hợp đồng của cô †a mà cô ta đã tìm tới đây ngay rồi!

Đôi mắt phượng chớp lóe, ngay sau đó nị lới với cô ấy, hiện giờ tôi đang rất bận, bảo cô ấy chờ một chút” Dựa vào cái gì mà cô ta muốn gặp là có thể gặp ngay chứ?

Thư ký cảm thấy ông chủ hôm nay quá kỳ lạ, bình thường anh ta sẽ không bảo ai chờ mình, gặp là gặp, không gặp là không gặp.

“Vâng, tôi biết rồi” Tuy rằng khó hiểu nhưng thư ký vẫn phải làm theo lời anh ta nói, nói lại cho Đào Hương Vi.

Đào Hương Vi đứng ở quầy lễ tân đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, có nhiều fan hâm mộ không kiềm được sự yêu thích mà muốn chạy tới xin chữ ký cô ta.

Một tiếng đồng hồ trôi qua, Nguyễn Cao Cường vẫn không có ý muốn gặp cô ta.

Cô ta hỏi lễ tân, câu trả lời nhận được là vẫn chưa nhận được thông báo gặp mặt.

Trong lòng Đào Hương Vi ngày càng tức giận, anh ta cố ý tránh cô sao? Hay là cố ý coi cô ta là không khí?

Chắc không phải quên luôn cô ta ở đây rồi chứ?

Lại chờ thêm một lát, nếu không thể chờ nổi cô ta sẽ tự mình xông vào.

Cửa phòng khách vẫn luôn có rất nhiều người vây quanh xem diễn viên nổi tiếng, ngay cả nhân viên vệ sinh và bảo vệ cũng tới xem náo nhiệt.

Đào Hương Vi nhắm mắt lại, hoàn toàn không để ý tới những người bên ngoài, cô ta thật sự vô cùng sốt ruột.

“Trước giờ tôi chưa từng thấy nữ diễn viên nào tới tìm tổng giám đốc Cường, hôm nay là lần đầu tiên thấy” Một nhân viên vệ sinh nói.

“Lế nào tổng giám đốc Cường nghĩ thông rồi, đang yêu đương với cô ấy?” Một người khác suy.

đoán “Không có khả năng không có khả năng, nếu như vậy thì tổng giám đốc Cường tuyệt đối sẽ không xem cô ta như không khí bỏ cô ta ở đây, từ trước tới nay tôi chưa từng thấy tổng giám đốc Cường bảo ai chờ anh ấ “Vậy vì sao cô ấy lại chờ ở đây..”

Đào Hương Vi chỉ nghe được câu trước đó, Nguyễn Cao Cường chưa từng bảo ai chờ anh ta!

Nói như vậy là anh ta cố ý!

Lửa giận trong nháy mắt dâng trào, cô ta đứng thẳng dậy, còn tiếp tục ngồi chờ ở đây thì cô †a chính là kẻ ngốc!

Cô ta hạ quyết tâm xong vào văn phòng tổng giám đốc, cho dù không xông vào được thì cũng có thể làm ồn ào để anh ta không tiếp tục trốn được nữa.

Đúng lúc Mộ Dung Bạch vừa trở về từ bên ngoài, nhìn thấy không ít người vây quanh phòng khách, vì thế đi tới hỏi: “Không cần làm việc nữa sao? Vây quanh ở đây làm gì?”

Mọi người vừa thấy anh ta, không ai dám lên tiếng, lập tức quay trở về vị trí của mình.

Mộ Dung Bạch nhìn về phía bên trong phòng khách, chỉ thấy Đào Hương Vi đi từ bên trong ra.

Anh ta không khỏi kinh ngạc: “Cô…” Vừa mở miệng, suýt chút nữa thì gọi cô ta là cô chủ, cũng may kịp thời phản ứng lại.

Anh ta là trợ lý của Nguyễn Cao Cường, đương nhiên biết quan hệ của cô ta và ông chủ mình.

“Sao cô lại tới đây?” Anh ta mỉm cười hỏi.

“Tôi muốn gặp ông chủ của anh, anh có rảnh không? Đưa tôi đi gặp anh ta” Đào Hương Vi trực tiếp yêu cầu.

“Chuyện này” Mộ Dung Bạch thầm nghĩ, tống giám đốc Cường bảo cô ta chờ ở đây, chắc chắn là không muốn gặp cô ta bây giờ, nếu anh ta tự mình đưa cô ta lên, chỉ sợ sế tự gây rắc rối cho mình Anh ta vẫn mỉm cười như cũ, đang muốn tìm cớ thoái thác, Đào Hương Vi lại trực tiếp bắt lấy cánh tay anh †a, kéo anh ta đi về phía thang máy: “Đừng hòng từ chối tôi, anh không đưa tôi lên thì tôi sẽ tự mình xông lên, đến lúc đó anh cũng không tránh khỏi liên quan”

Mộ Dung Bạch hoàn toàn bị cô ta bắt cóc, trong lòng thầm kêu oan, ông chủ, anh tuyệt đối đừng có truy cứu trách nhiệm tôi Sau khi Nguyên Cao Cường xem xong hợp đồng của Đào Hương Vị, tùy tiện xem qua vài tài liêu, nhưng thật ra tâm tư của anh ta từ lâu đã không chú tâm vào công việc được nữa rồi.

Anh ta tự hỏi chính mình định để cô ta chờ bao lâu mới chịu gặp thì đột nhiên cửa văn phòng đã bị người ta mạnh mẽ đẩy ra.

Từ trước tới nay chưa từng có ai dám không gõ cửa mà tự ý xông vào phòng anh ta.

Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của người phụ nữ, rõ ràng là cô ta đã hết kiên nhãn chờ đợi, không chịu được và bùng nổ tức giận rồi Khóe môi anh ta khẽ cong lên, ngón tay thon dài hạ bút ký tên, nhìn người vừa xông vào nhưng không nói gì “Tổng giám đốc Cường, là cô Hương Vi cứ nhất định đòi tôi phải đưa cô ấy tới gặp anh.. tôi cũng không còn cách nào khác” Mộ Dung Bạch phải biện hộ cho mình trước, anh ta không muốn chọc giận ông chủ.

Nguyễn Cao Cường xua xua tay, ý bảo anh ta đi ra ngoài Mộ Dung Bạch vội lui xuống, tiện tay đóng cửa lại, tránh cho bên ngoài tò mò.

Đào Hương Vi đi giày cao gót báy phân, tức giận đùng đùng đi tới trước bàn làm việc của anh †a: “Nguyễn Cao Cường, từ khi nào anh biến thành con rùa rụt đầu thế, không ngờ lại dám trốn tôi?”

Ánh mắt Nguyễn Cao Cường khẽ lóe lên một tia sắc bén, nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi, vô cùng bình tĩnh cong môi nói: “Buồn cười, tôi trốn em khi nào? Không phải đã nói với em là tôi rất bận sao?”

“Anh rất bận sao? Bận đã không đoạt lấy hợp đồng của tôi từ công ty giải trí Hà Thị về?” Cô ta nói với vẻ đầy mỉa mai Anh ta ngược lại không để ý tới sự trào phúng đó, bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói: “Em nói chuyện chú ý chút đi, cái gì gọi là đoạt? Tôi là quang minh chính đại đàm phán với bọn họ, tôi tốn rất nhiều tiên mới lấy được hợp đồng của em về đây, tôi là đang giúp em chuộc thân đấy em hiểu không?”

Đào Hương Vi tức giận đến nỗi cả người phát run, cười lạnh lẽo nói: “Nói như vậy, tôi phải cảm ơn anh sao?”

“Nếu không thì sao? Em bán chính mình cho bọn họ, không bằng tới chỗ tôi, tôi mở một phòng làm việc riêng cho em, em muốn đóng phim tôi sẽ đầu tư cho em, em muốn chụp tạp chí thời trang tôi cũng sẽ liên hệ giúp em.”

“nói thì dễ nghe đây, thật ra là tôi bán mình cho anh thì cũng có khác gì bán cho bọn họ đâu?”

Hơn nữa ở chỗ của anh ta, cô ta cũng sẽ cảm thấy không tự do.

Nguyễn Cao Cường nghe được lời này, nụ cười bên môi chậm rãi biến mất, thay vào đó là sự lạnh lẽo ẩn chứa trong đôi mắt phượng.

Anh ta mím môi không nói gì, đứng lên đi về phía Đào Hương Vì.

“Em nghĩ như vậy sao? Em cảm thấy là đang bán mình cho tôi sao?” Anh ta từng bước tới gần Đào Hương Vi, mang theo một khí thế khiến người †a cảm thấy bị áp bức.

Đào Hương Vĩ cũng không lùi bước, cho dù cảm giác áp bách nặng nề, lạnh lẽo đối diện ánh mắt anh †a, quật cường mạnh mẽ nói: “Không phải sao? Hợp đồng của tôi ở trong tay anh, tôi không phải đang làm công cho anh sao?”

Người đàn ông cao lớn đĩnh đạc đi tới trước mặt cô ta, cánh tay dài duỗi ra, trực tiếp vây quanh người cô ta trước bàn làm việc.. đôi mắt phượng nheo lại tiến tới gần mặt cô ta, hơi thở nóng rực phả vào mặt Đào Hương Vi.

Trên mặt cô ta trang điểm nhẹ nhàng, khuôn mặt vốn dĩ đã xinh đẹp, lúc này lại càng động lòng người hơn.

“Em xem tôi là nhà tư bản bóc lột em sao? Vì sao không nghĩ tới tôi là người đàn ông của em?”

Bình luận

Truyện đang đọc