TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 930

Trong phòng bệnh, Vân Nhi đang nắm trên giường, trên người mặc bộ đồ của bệnh nhân. Xem ra y tá đã giúp cô bé lau sạch người để cô bé không cảm thấy khó chịu hay bẩn thỉu nữa.

Đào Hương Vi đến bên giường bệnh, nhìn con gái hồi lâu cũng không phát hiện điều gì bất thường.

“Vân Nhi, mẹ đây, con có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?” Cô cầm tay con, cẩn thận hỏi han.

Vân Nhi vốn đang mơ màng, nghe thấy giọng nói của mẹ, đôi mắt cô bé khẽ chuyển động, nhìn thật kĩ mới nhận ra đúng là mẹ mình.

“Mẹ..” Cảm xúc của Vân Nhi chợt dâng trào, cô bé lao vào lòng mẹ, ôm thật chặt, như một con vật nhỏ thiếu cảm giác an toàn.

Đào Hương Vi không biết con gái đã trải qua những gì nhưng khi cảm nhận rõ sự sợ hãi của con, trái tim cô chợt thắt lại.

“Vân Nhi, đừng sợ, mẹ ở đây, đừng sợ…”

Lúc này bác sĩ nói: “Chúng tôi đã kiểm tra rồi, trên người cô bé chỉ có vết thương do roi da quật, còn lại không còn vết thương nào. Tuy nhiên tinh thần cô bé đang bất ổn, anh chị nên chú ý tới tâm lý của con”

Đôi mắt Nguyễn Cao Cường tối sầm lại, con gái anh bị tổn thương, còn có bóng đen tâm lý?

Nếu đúng là như vậy, anh nên xẻ hai mẹ con nhà kia thành tám mảnh!

Đào Hương Vi nhìn Nguyễn Cao Cường đầy vẻ khó hiểu, sau đó cô nói với bác sĩ: “Tình trạng tinh thần của con bé thế nào?”

Bác sĩ đưa mắt nhìn Nguyễn Cao Cường rồi nói: “Vậy thì cô nên tìm hiểu nguyên nhân con gái bị thế này, vấn đề này cô phải nằm rõ chứ?”

Đào Hương Vi nhìn Nguyễn Cao Cường, giọng trầm xuống: “Vân Nhi đã xảy ra chuyện gì?”

Là ai dùng roi quất con gái cô, là ai đã khiến tâm lý con gái cô hoảng loạn?

“Chuyện này tôi sẽ nói với cô sau” Anh không muốn nói về chuyện đó trước mặt con gái mình.

Đào Hương Vi hiểu ý anh, cho dù rất nóng lòng muốn biết chuyện nhưng vẫn phải kìm nén.

Cô ở bên con gái cả ngày, theo lời bác sĩ nói thì cô bé đang không ổn định về mặt cảm xúc, luôn sợ hãi và phản kháng với người ngoài nên cô phải ôm con vào lòng để tạo cảm giác an toàn.

Cho đến khi Vân Nhi ngủ, cô mới buông con ra, đặt cô bé nằm xuống và đắp chăn cho nó.

Đào Hương Vi đau lòng sờ đầu con gái, sau đó gọi Nguyễn Cao Cường ra ngoài.

Trên hành lang bệnh viện, cô hỏi: “Anh nói đi, Vân Nhi gặp phải chuyện gì?”

“Con bé bị bọn buôn người bán đến vùng núi nghèo, có người mua con bé nuôi để sau này lấy làm vợ” Anh dùng những câu đơn giản nhất để nói về chuyện đáng sợ nhất.

“Cái gì? Con bé bị đem bán..” Đào Hương Vi sợ hãi, vô cùng tức giận nói: “Sao bọn buôn người lại nhằm vào con bé?”

Cô không dám tưởng tượng được Vân Nhi bị bán đến mấy chỗ đó sẽ sợ hãi như thế nào, vết thương trên người con bé là do người mua về đánh đập hay sao?

Vì thế nên cảm xúc con bé mới bất ổn như vậy, còn bị ám ảnh tâm lý nữa!

Sắc mặt Nguyễn Cao Cường đột nhiên trở nên u ám, giọng nói cũng lạnh lùng hơn: “Không phải do bọn buôn người nhắm vào con bé, mà là…Mẹ của Nam Thùy Dương bán con bé cho bọn buôn người”

Đây đều là những lời Vân Nhi tự nói cho anh biết, nếu không anh cũng chẳng thể nào ngờ đến mẹ của Nam Thùy Dương sẽ làm ra loại chuyện táng tận lương tâm như vậy!

“Mẹ của Nam Thùy Dương?” Đào Hương Vi bất ngờ sửng sốt, trong lòng phập phồng tức giận: “Bà ta sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ? Bà ta sao lại nhãn tâm với Vân Nhi như vậy?”

Bình luận

Truyện đang đọc