TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 977

 

Đào Hương Vi cũng không xác định được là mình bị sao, bỗng một bóng người bao phủ đến đây, rồi ngay lập tức, cô bị kéo vào trong lòng một người đàn ông.

 

“Em sợ độ cao?” Giọng nói của người đàn ông từ trên đỉnh đầu vọng xuống.

 

Tai của cô dán vào trong lòng anh, nghe được tiếng tim đập vững vàng mà có lực của anh, thì nỗi sợ hãi căng thẳng ban nấy đã giảm lại một chút.

 

Nhưng khi mắt cô nhìn xuống độ cao bên dưới, thì tim vẫn không kìm được mà đập nhanh hơn, thậm chí cô cảm thấy mê man. Cô nắm chặt lấy vạt áo anh theo bản năng, còn nhắn hai mắt lại.

 

Lúc này Đào Hương Vi mới phát hiện thì ra mình có tật xấu là sợ độ cao.

 

“Em….”

 

“Ba ơi, ba ôm mẹ đi, mẹ sẽ không sợ nữa đâu!” Đào Vân Nhi nhị ở bên cạnh che miệng cười trộm: “Ba ơi, ba bảo vệ mẹ đi, con tự ngắm phong cảnh!” Nói xong, cô bé bèn quay đầu đi.

 

Đào Hương Vi nghe được lời của con gái, chỉ cảm thấy bên tai có chút nóng lên, thật là mất mặt quá! Nhưng cô ấy thật sự không dám nhìn phong cảnh phía bên dưới.

 

“Anh có thể nói em biết bây giờ chúng ta đang nhìn thấy gì!”

 

Nguyễn Cao Cường khẽ mím môi, cả tiếng nói cũng bắt đầu ẩn chứa từ tình.

 

“Bây giờ chúng ta có thể nhìn thấy ở bên dưới, cách chỗ này không xa có một hồ nước, hồ nước rất xanh, hệt như là… ngọc bích vậy! Còn nữa, ở trên đỉnh núi đối diện có rất nhiều tuabin gió…”

 

 

“Hai người làm gì vậy? Sợ mọi người không biết hai người quay lại à?’ Hoàng Công Thành châm chọc như có như không.

 

Lúc này cuối cùng Đào Hương Vi cũng hồi hồn lại, phát hiện ra mình đã bình an về lại mặt đất, vừa ngẩng đầu lên là thấy cặp mắt ẩn chứa lửa giận kia của Hoàng Công Thành đang trừng lên nhìn bọn họ.

 

“Công Thành…” Cô đang muốn nói gì đó.

 

Đào Vân Nhi lại giành trước: “Chú Nguyễn ơi, chú không chơi đu quay sao? Không phải chú đang đợi bọn con chứ?”

 

Trong tay Hoàng Công Thành còn đang cầm giúp cô nhóc ly nước để lấy lòng, đối mặt với câu hỏi của cô bé, anh ta cảm thấy hơi nghẹn ở ngực, khó mà nói ra được.

 

Cuối cùng anh ta cũng cảm thấy mình là một tên ngốc!

 

“Anh không đi? Vậy có muốn đi một chút không? Chúng tôi sẽ đợi anh ở đây!” Không biết có phải Nguyễn Cao Cường cố ý không, lúc này lại nói như vậy.

 

“Không thích, tôi không thích đu quay!” Hoàng Công Thành giận dữ hừ một cái.

Bình luận

Truyện đang đọc