TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 374: Cô dâu chạy rồi

Lúc Lâm Hương Giang tỉnh lại, cô thấy cô bị trói hai tay sau lưng và miệng bị nhét vải, hai người đàn ông đeo khẩu trang đang bế cô lên tàu cao tốc.

“Ưm ưm ưm…” Cô cố phản kháng, đấu tranh để được giải thoát, nhưng những người này hoàn toàn không để ý đến cô, họ thô bạo.

ném cô lên tàu cao tốc.

Chiếc váy cưới trên người cô đã được thay thành quần áo của người phục vụ!

Trong lòng cô có một tia hoảng sợ, những người này là ai?

Mà có bản lĩnh làm cô ngất xỉu, còn đổi cả quần áo, bây giờ còn muốn đưa cô ra khỏi hòn đảo nhỏ.

Cô nhận ra đây là phía bên kia của hòn đảo, hòn đảo nhỏ này vẫn chưa khai phá hết hoàn toàn, bình thường thì bọn họ sẽ không đến bên đây.

Trong khi tất cả những người trên đảo đang tham dự lễ cưới, những người này đã bắt cóc cô và đưa cô đến một nơi hẻo lánh!

Điều đáng ghét là cô miệng và không thể hỏi họ tại sao lại trói cô và ai đã sai khiến họ làm điều này.

Thấy họ quay tàu cao tốc bỏ đi, một người bất ngờ lao từ trên bờ lao ra, quát mắng người đàn ông mặc áo đen: “Mấy người là ai vậy? Thả cô ấy ral”

Lâm Hương Giang đưa mắt nhìn, cô rất ngạc nhiên khi người đó là Hà Tùng Nhân!

Cô không thể nghĩ nhiều về lý do tại sao Hà Tùng Nhân lại xuất hiện ở đây vào lúc này và cô nhìn thấy hẳn ta đang chạy về phía xưồng cao tốc, như thể muốn cứu cô.

“Đáng chết! Bị phát hiện rồi!” Một người đàn ông mặc áo đen tức giận nói.

“Xuống giải quyết nó đi!” Người còn lại nói.

Sau đó cô thấy ba bốn người đàn ông nhảy xuống, đợi giải quyết Hà Tùng Nhân.

Lâm Hương Giang hoảng hốt không cách nào ngăn cản, chỉ có thể nhìn hà Tùng Nhân và những người đó đánh nhau.

Sức lực của Hà Tùng Nhân rất yếu, không phải là đối thủ của bốn người, ngay lập tức hắn ta đã bị đánh gục trên mặt đất.

“Đồ khốn! Tụi mày là ai? Thả cô ấy ra!”

Hà Tùng Nhân khóe miệng đầy máu, nhưng vẫn không từ bỏ ý định cứu cô.

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Lâm Hương Giang không nói nên lời, không ngờ hẳn ta lại làm tới nước này.

Bọn bắt cóc thấy hẳn ta không ngồi dậy nổi nên đồng loạt trở về tàu cao tốc.

“Khởi động, đi ngay lập tức” Một người ra lệnh.

Khi tàu cao tốc được khởi động, cô sắp bị ép đưa đi thì đột nhiên bùm một tiếng, hóa ra là do Hà Tùng Nhân vốn đã bị đánh năm sấp trên mặt đất, không biết đã bò dậy từ khi nào, còn nhảy lên cả trên tàu!

Lâm Hương Giang mở to mắt ngờ vực nhìn hẳn ta.

Hà Tùng Nhân muốn đến gần cô: “Giang…”

“Đáng chết! Tụi bây còn không mau xử lí nói” Thủ lĩnh của băng bắt cóc hét lên.

Ngay lập tức ba người chạy tới bắt Hà Tùng Nhân, hẳn ta lại bị đánh ngã, người bên cạnh trực tiếp cầm gậy bóng chày đánh hẳn †a ra ngoài!

Hà Tùng Nhân ngất xỉu bên cạnh cô, nhìn hắn ta đang bất tỉnh bị đánh đến bầm dập, khóe miệng vẫn còn chảy máu, cô vừa sợ vừa giận.

Vì để cứu cô mà đến mạng mình hắn ta cũng không quan tâm sao?

Cô vùng vẫy chống cự, cố gắng đứng dậy hoặc nhảy xuống biển, cô không thể bị bọn chúng bắt cóc đi!

Kẻ bắt cóc nhận ra ý định của cô, tên cầm đầu lại một lần nữa ra lệnh: “Đánh ngất nó luôn đi, thật là phiền phức!”

Không đợi đến khi cô chống cự lại, một kẻ bắt cóc đã bịt mũi cô băng khăn gây mê, một giây sau cô nhắm mắt và ngất xỉu.

Sau khi chắc chẳn rãng Lâm Hương Giang đã ngất xỉu, kẻ bắt cóc vội đỡ Hà Tùng Nhân bên cạnh cô dậy.

“Cậu chủ, xin lỗi cậu, lúc nãy chúng tôi ra tay quá mạnh mong cậu trách tội!” Mấy tên bắt cóc đều quỳ xuống nhận tội.

Hà Tùng Nhân lau máu nơi khóe miệng nheo mắt nhìn Lâm Hương Giang đang hôn mê, khóe môi hẳn ta cong lên: “Không sao, các người làm rất tốt, ra tay càng mạnh càng chân thật, vậy thì cô ấy mới tin tôi là người tốt nhất với cô ấy”

Hẳn ta cúi người trước mặt Lâm Hương.

Giang, ngón tay lướt qua má cô, khuôn mặt cô vẫn còn lớp trang điểm tinh tế, phải nói rằng cô là cô dâu xinh đẹp nhất, tuy nhiên…hắn ta sẽ không để cô gả cho chú đâu!

“Giang à, rất nhanh em sẽ biết anh mạnh hơn chú nhiều, chỉ anh mới có thể cho em một hạnh phúc chân chính!” Có một tia chế nhạo trong mắt của hắn ta, biểu cảm đó có chút kỳ lạ.

“Không xong rồi, cô dâu chạy mất rồi!” Ở trên đảo, không biết là ai đã hét lên một câu như vậy. Hà Tuấn Khoa đã sàng và đang đợi Lâm Hương Giang ra ngoài để hoàn thành hôn lễ cùng mình, đột nhiên nghe thấy những lời này, khuôn mặt tuấn lãm bỗng chốc biến đổi.

Cô dâu chạy rồi?

Lâm Hương Giang lại bỏ rơi anh trong đám cưới?

Áo cưới bị cởi ra?

Đến áo cưới cô ấy cũng không cần nữa sao? Lẽ nào thật sự chạy trốn rồi Hà Tuấn Khoa bỏ tay chuyên viên trang điểm ra và bước nhanh vào với vẻ mặt u ám.

An Thu Huyền cách đó không xa cũng nhìn thấy cảnh này, khóe môi cô †a cong lên, sau đó cùng những người khác bước vào phòng thay đồ.

Hà Tuấn Khoa mở cửa phòng thay đồ, đôi chân dài bước vào quả nhiên thấy váy.

cưới bị cởi ra để một bên, không thấy bóng dáng Lâm Hương Giang đâu.

“Lâm Hương Giang!” Anh nặng nề hét lên, đẩy cửa phòng thử đồ và lục soát khắp.

phòng thay đồ nhưng vẫn không thấy ai.

Trong đôi mắt đen có một vết rạn nút, cô ấy lại chạy trốn rồi?

“Chuyện gì vậy? Con Ánh đâu?” Nguyễn Hà Tuấn Khoa dùng ánh mắt lạnh lùng quét qua người anh ta, đột nhiên anh tiến lên vài bước, nằm lấy cổ áo của Nguyễn Cao.

Cường, lạnh lùng nói: “Nguyễn Cao Cường, có phải là anh không! Có phải là anh lại nói gì với cô ấy, để cô ấy lại đào hôn không?”

Nhìn thấy tư thế hung tợn anh, giây tiếp theo là muốn đấm người!

Nguyễn Cao Cường bối rối: “Sao Ánh lại đào hôn? Ai nói vậy? Cả sáng hôm nay tôi còn chưa thấy con bé, tôi cứ nghĩ nó đang trang điểm chứ, nghe có chuyện nên tôi mới tới đây”

“Hôm nay anh chưa gặp cô ấy? Anh nói dối?” Hà Tuấn Khoa không tin, nếu như anh ta không nói gì với cô, sao cô lại chạy chứ?

“Anh ta không nói dối, tôi có thể làm chứng, tôi luôn ở cạnh Hương Giang trang điểm” Hoàng Kiều Liên nói, cô ấy cũng lo lắng: “Cô ấy có chuyện gấp sao? Mới vừa rồi vẫn còn rất tốt, không thể nào đào hôn được”

“Đúng vậy, anh Tuấn Khoa đừng quá lo, chắc là chị Ánh có chuyện gì đó, hay là đang đùa với chúng ta, chúng ta đi tìm xem xem, nói không chừng có thể tìm thấy chị ấy” An Thu Huyền giả bộ ân cần an ủi Hà Tuấn Khoa vốn luôn bình tĩnh nay lại không thể bình tĩnh được nữa, cô ấy sẽ không đùa với anh như vậy đâu!

Điện thoại di động của anh bất chợt rung lên, nhận được tin nhắn mới, cảm giác đầu tiên của anh là có liên quan đến cô.

Anh lấy điện thoại ra, thì nhận được một đoạn video, anh bấm vào thì đôi mắt chim đại bàng bỗng dài và hẹp lại, toàn thân có cảm giác ớn lạnh chết người.

Người trong đoạn video là Lâm Hương Giang.

Cô bị trói tay chân và nhét vải vào miệng, cô bị bắt cóc, chứ không phải đào hôn! Chết tiệt, dám bắt người ngay dưới mắt anh!

Bình luận

Truyện đang đọc