TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 3 – Đi điều tra người phụ nữ kia

Hà Tuấn Khoa lanh lùng nói: “Không cần, làm cha mẹ lúc nào cũng phải trông chừng con mình cho kỹ”

“Đúng vậy, quần áo của tổng giám đốc chúng tôi đều là cắt may riêng, cô đền nối không?’ Trợ lý Hoài Vũ đứng đứng phía sau lâm bầm, vừa rồi cũng chính là hắn mắng con trai cô.

Hắn trợn mắt nhìn Lâm Hương Giang, chưa có người phụ nữ nào có thể đến gần tổng giám đốc, cô đúng là lớn gan thật!

*Không phải chỉ là cái quần thôi sao, con đền được!” Lâm Thanh Dương bị mẹ kéo lại bực mình lên tiếng, lỗi là cậu gây ra, không thể để cho mẹ bị mắng được.

Anh mắt sâu thẳm của Hà Tuấn Khoa rơi xuống người thằng bé, đôi chân mày của hẳn hơi cau lại, sao hắn lại có cảm giác đứa bé này quen mắt thế nhỉ?

Hoài Vũ giễu cợt: “Nhóc con, nhóc muốn đền thế nào?”

Lâm Thanh Dương lấy cái hộp hình con heo nhỏ đựng tiền tiết kiệm trong túi đeo lưng vịt Donald của mình ra, dốc hết tiền tiêu vặt bên trong: “Sao, bao nhiêu đây đủ chứ?”

Hà Tuấn Khoa thấy tiền tiêu vặt của cậu nhóc, không biết có phải nghĩ đến cái gì hay không, trên khuôn mặt lạnh như băng lướt qua một nụ cười không dễ phát giác.

Giọng hắn cũng không còn lạnh như mới vừa rồi: “Chút ít tiền tiêu vặt này nhóc giữ lại đi, sau này đi đứng cẩn thận một chút”

*Chú, chú xem thường con sao?” Lâm Thanh Dương nhướng mày lên nhìn người đàn ông cao lớn.

Lâm Hương Giang không muốn dây dưa với đối phương nữa, nếu người ta đã không so đo, hai người chỉ cần thức thời đi nhanh là được.

Cô vội vàng kéo con trai trở về, xin lỗi lần nữa: ‘Đã làm phiên hai vị rồi, quả thực xin lỗi”

Sau khi cô luôn miệng nói xin lỗi, liền nắm chặt tay con trai lập tức rời đi, sát qua vai Hà Tuấn Khoa.

Hà Tuấn Khoa cũng muốn đi, chẳng qua chính vào lúc người đàn bà kia lướt qua bên cạnh hắn, một mùi thơm trong trí nhớ chợt len vào khoang mũi.

Hân đột nhiên khựng lại, con ngươi bỗng nhiên giật giật, quay đầu nhìn lại, cô đã dẫn đứa trẻ đi xa.

Bóng hai mẹ con rất nhanh chìm vào biển người qua lại trong sân bay, nhưng hắn vẫn còn đứng tại chỗ.

Hoài Vũ khó hiểu nhìn ông chủ, thận trọng hỏi: “Tổng giám đốc, có phải muốn bọn họ đền tiền hay không?”

Hà Tuấn Khoa lạnh nhạt nheo mắt, trên người người đàn bà kia tại sao lại có mùi thơm đó?

Năm năm, hắn đã ngửi được rất nhiều mùi thơm khác nhau trên người đàn bà, duy chỉ không có hẳn mùi hương nhàn nhạt mà hắn muốn tìm kiếm.

“Điều tra người đàn bà kia cho tôi” Hắn bình tĩnh ra lệnh.

Hoài Vũ có chút bất ngờ, nhưng vãi đầu: “Vâng”

Chưa bao giờ có người đàn bà nào có thể làm cho tổng giám đốc cảm thấy hứng thú, người đàn bà kia đã làm mẹ, tổng giám đốc lại có hứng thú đối với phụ nữ đã lập gia đình sao?

Lâm Hương Giang đưa con trai ra khỏi sân bay, đón xe đến chỗ ở của Hoàng Kiều Liên Chẳng biết tại sao, người đàn ông mới vừa rồi làm cho tim cô hơi đập nhanh một chút, lúc cô mang con trai đi ra luôn có cảm giác sau lưng một đôi mắt đang dõi theo cô.

Đến chỗ ở Hoàng Kiều Liên, cô nàng đã đứng sẵn ở cửa chờ hai mẹ con.

Cô thấy Lâm Hương Giang từ trên xe bước xuống liền không kịp chờ đợi chạy vọt tới, ôm cô: “Hương Giang, cậu cuối cùng cũng trở về, tớ nhớ cậu muốn chết luôn!”

Lâm Hương Giang thiếu chút nữa không chịu nổi cái ôm nhiệt tình như vậy: “Được rồi được rồi mà, cậu buông lỏng một chút, ôm chặt như vậy, tớ ngạt thở chết mất!”

Hoàng Kiều Liên lúc này mới buông cô ra, hốc mắt đỏ hoe: “Mau vào đây, để tớ xem thử xem phu nữ đã sinh con thay đổi thế nào nào?”

“Chậc chậc, dáng vóc cậu vẫn đẹp như: xưa, hoàn toàn có thế tìm được mùa xuân thứ hai đấy!” Hoàng Kiều Liên khen nức khen nở.

“Cô ơi, mùa xuân thứ hai là cái gì?” Lâm Thanh Dương kéo chiếc va ly nhỏ đứng bên cạnh mẹ, chớp chớp đôi mắt đen hồn nhiên nhìn Hoàng Kiều Liên.

“Ai daaa, đây chính là mặt trời nhỏ của mẹ con đây sao! Sao lớn lên lại đẹp trai đáng yêu như vậy chứ? Chắc chẩn là di truyền từ mẹ con rồi!” Hoàng Kiều Liên thấy nhóc con liền yêu thích không rời tay, mạnh mẽ ôm cậu nhóc vào trong ngực.

Lâm Thanh Dương vùng vẫy, vẻ mặt giống như rơi vào móng vuốt chó sói vậy, huơ tay múa chân cầu cứu mẹ: “Mẹ, cứu con…”

Lâm Hương Giang dở khóc dở cười: “Cô ấy là mẹ nuôi của con, không phải người xấu đâu”

“Đúng đúng, cô là mẹ nuôi của con, con nuôi ngoan của mẹ, gọi mẹ nuôi cho mẹ nghe chút đi nào.”

Cái miệng nhỏ nhắn của Lâm Thanh Dương mím chặt không muốn gọi: “Con cần ba cơ không cần mẹ đâu”

Bình luận

Truyện đang đọc