TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 358: Hắn vẫn luôn coi cô là kẻ tâm thần

Bởi vì buổi tối rơi xuống nước, sau khi Lâm Hương Giang được cứu đi lên vẫn bị cảm lạnh.

Cô bị bệnh, Lâm Thanh Dương cũng không có tâm tư đi câu cá gì nữa Cô sốt đến mơ màng, có lẽ là rơi xuống nước gợi lên bóng ma năm đó, vẫn luôn nỉ non nói nhỏ, rất không yên.

Hà Tuấn Khoa nắm chặt tay cô, nói chuyện ở bên tai cô, cô mới thoáng yên tâm hơn.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhăn tái nhợt của cô, ánh mắt lại càng trầm hơn, rốt cuộc là ai đẩy cô xuống biển?

Ngày hôm sau, An Thu Huyền bị gọi vào phòng làm việc, trước khi vào cửa, trong lòng cô ta vẫn luôn thấp thỏm, không biết vì sao.

Hà Tuấn Khoa lại đột nhiên tìm cô ta?

“Anh Tuấn Khoa, anh gọi em?” Cô ta điều chỉnh cảm xúc xong, mỉm cười đi vào.

Sắc mặt Hà Tuấn Khoa lạnh nhạt, không thể nhìn ra anh có cảm xúc gì, chỉ là đôi mắt đen như chim ưng của anh lạnh lùng dị thường.

“Những tài liệu đó tôi đều xem rồi, mộ lát nữa cô mang về công ty đi” Anh đặt tài liệu đến trước mặt cô ta.

An Thu Huyền mím môi, thì ra là chuyện công việc, không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi “Vâng, em biết rồi” Trong lòng vẫn có chút không vui, nhanh như vậy mà anh đã đuổi cô ta đi rồi.

Nhưng mà việc Lâm Hương Giang rơi xuống nước, tâm trạng anh rất không tốt, hơn nữa anh còn đang tìm ai là hung thủ, bây giờ.

cô ta rời đi cũng tốt.

“Chị Hương Giang đỡ hơn chưa? Em nghe nói ấy phát sốt rất cao?” Gương mặt cô ta vô hại, còn rất quan tâm đến Lâm Hương.

Giang.

Trong đôi mắt đen của Hà Tuấn Khoa càng thêm u ám, nhìn thẳng cô ta, có loại áp bách khiếp người không tên.

“Cô rất quan tâm?” tiếng nói của anh trầm thấp, không nghe ra vui hay buồn.

An Thu Huyền bị ánh mắt này của anh nhìn chäm chäm, không khỏi có chút hoảng hốt, mặt ngoài vẫn rất trấn định, vẫn rất thuần khiết: “Chị Hương Giang bị bệnh, không chỉ là tôi, mọi người đều rất quan tâm”

“Cô là quan tâm bệnh của cô ấy có nghiêm trọng hay không phải không?” Câu này anh nói không nhanh không chậm, lại lộ ra một luồng khí lạnh.

An Thu Huyền không nhịn được rùng.

mình một cái, nụ cười trên mặt cũng có chút miễn cưỡng: “Anh… Sao anh lại nói câu này?

Sao em sẽ có loại suy nghĩ này chứ…”

“Nếu không thì vì sao cô đẩy cô ấy xuống biển?” Âm thanh lạnh leo của người đàn ông bỗng dưng cắt ngang cô ta, cả người lộ ra vẻ lạnh lẽo như là muốn lăng trì cô ta!

An Thu Huyền bị dọa sợ đến mức chân có chút mềm nhữn, theo bản năng nắm chặt mép bàn, nếu không cô ta sẽ không đứng vững Sắc mặt cô ta có chút trắng bệch, nhưng vẫn giả vờ trấn định: “Anh Tuấn Khoa, anh đang nói gì vậy? Em nghe không hiểu?”

“Có người nói với tôi, nhìn thấy cô ở nơi cô ấy rơi xuống biển, du thuyền lớn như vậy, nơi cô ấy rơi xuống cách phòng không xa, không phải sao?”

An Thu Huyền hít thở có chút nặng nề, trong lòng đã sợ hãi vô thố, cô ta còn tưởng rằng Hà Tùng Nhân tố cáo cô ta.

Xem ra, Hà Tùng Nhân vẫn chưa nói gì, mà là bị người khác nhìn thấy cô ta?

An Thu Huyền miễn cưỡng cười cười, cầm lấy tài liệu trên bàn, không nl lời một chữ, rất ngoan ngoãn xoay người rời đi Sắp đi ra khỏi phòng làm việc, cô ta không nhịn được quay đầu lại cuối cùng nói một câu: “Anh Tuấn Khoa, em thật sự không đẩy chị Giang, mặc kệ anh có tin hay không.”

Nói xong, khom lưng với anh một chút, trông rất lễ phép.

Nếu như có người khác ở đây, nhất định sẽ cho rằng cô ta rất đáng thương, bị oan uổng cực kỳ lớn.

Nhưng mà gương mặt Hà Tuấn Khoa không có biểu cảm gì.

An Thu Huyền đi ra bên ngoài, một chút ấm ức vừa rồi đã biến mất, ở nơi không ai nhìn thấy, vẻ mặt cô ta căm hận, nào còn có dáng vẻ ngoan ngoãn trước đó nữa?

Đáng giận, vốn tưởng rãng có thể giải quyết Lâm Hương Giang, không ngờ lại là hại bản thân mình bị bắt rời đi Nhưng mà không sao, trong tay cô ta còn nằm nhược điểm của Lâm Hương Giang, chỉ cần nói cho Hà Hàm Bội biết cô có bệnh tâm thần, cô đừng nghĩ tới việc ở bên cạnh anh Tuấn Khoat Lâm Hương Giang ngủ một ngày một đêm mới tỉnh lại, cảm giác yết hầu khô khốc.

đến muốn bốc khói.

Mở mắt ra, nghe được tiếng sóng biển bên ngoài, cô vẫn còn ở trên hòn đảo nhỏ.

Lúc này của phòng bị đẩy ra, cô nhìn ra, người đi vào Hà Tùng Nhân.

Bị bệnh nên tâm trạng vốn không tốt, nhìn thấy anh ta, cảm giác càng không ổn Lại bởi vì giọng nói không thoải mái, cho.

nên cô cứ im lặng không lên tiếng mà nhìn anh ta.

“Cô không cần dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi, tôi chỉ là đến thăm cô, một chút nữa sẽ đi” Trông hẳn rất lo lẳng cho cô.

Cô vẫn không lên tiếng, hẳn cho rằng cô không muốn nói chuyện với hẳn.

Hãn đứng ở đuôi giường, cũng không tới gần cô, ánh mắt lưu luyến dừng ở trên khuôn mặt nhỏ tái nhợt của cô: “Tôi nghĩ giữa chúng ta cũng không có thù oán gì, cô không cần cứ đối xử với tôi như là kẻ địch như vậy”

Lâm Hương Giang nhíu nhíu mày, tuy rằng không có thù oán, nhưng giữa bọn họ cũng không có lý do để qua lại.

Hà Tùng Nhân thở dài một hơi: “Được.

thôi, cô không muốn nói chuyện với tôi cũng không sao, cô cứ nghỉ ngơi đi, một lát nữa tôi sẽ trở về, sau này gặp lại nhau có lẽ là phải đợi cô về nhà họ Hà”

Cô không ngờ nhanh như vậy hắn đã đi rồi, rất thức thời.

Hà Tùng Nhận đợi một lát, cô vẫn không có ý định lên tiếng, hẳn đành phải rời đi.

Nhưng vẫn có chút không cam lòng: “Hương Giang, cô nhớ kỹ những lời tôi nói với cô, bạn của tôi là bác sĩ khoa tinh thần, cô cần thì có thể tới tìm tôi bất cứ lúc nào”

Cuối cùng Lâm Hương Giang cũng lên tiếng, là tức giận quát khẽ: “Cút!” Thì ra hắn vẫn luôn coi cô là kẻ tâm thần!

“Cô đừng nóng giận, thật ra đây cũng không phải là bệnh gì lạ, tôi chỉ là sợ cô sẽ hậm hực, vậy làm phiền…”

Cô lấy gối đầu ném tới: “Mau cút đi!”

Thấy cô thật sự tức giận, Hà Tùng Nhân ngậm miệng lại: “Tôi đi tôi đi…” Hẳn tin chắc rằng, sớm hay muộn cô sẽ cần tới hẳn!

Bình luận

Truyện đang đọc