TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 580: Mối nguy hiểm

Lâm Hương Giang trở về căn hộ của mình, càng nghĩ càng không hiểu tại sao Hà Tuấn Khoa lại đột nhiên trở nên như thế này?

€ô nói ở đây đợi anh, có lẽ gặp mặt rồi mới có thể hỏi rõ được.

Tuy nhiên, cô đợi một ngày rồi, nhưng anh vân không đến…

Trong bệnh viện, Cốc Nam Ninh báo cáo với Hà Tuấn Khoa rằng mọi việc sắp xếp an ninh đã ổn định, nhưng họ phát hiện ra rằng người của Jess cũng đã theo dõi tới bệnh viện, bọn họ đã rục rịch hành động, có thể là vì họ muốn tấn công đứa trẻ và Nguyệt Hương.

“Cảnh giác cao độ, thực sự đụng chạm rồi rồi thì động thủ ngay, giải quyết từng tên từng tên một” Hà Tuấn Khoa lạnh lùng nói.

“Vâng” Cốc Nam Ninh lùi lại, tiếp tục điều tra bất kỳ nhân vật nào khả nghỉ nào.

Trong phòng, suy nghĩ của Nguyệt Hương và Dd Dư đều hướng về Kim Ngân, bọn họ.

không hề nhận thấy mối nguy hiểm dù là nhỏ nhất xung quanh mình.

Nửa đêm yên tĩnh, trong bệnh viện yên tĩnh đến mức khiến người ta hoảng sợ.

Sau khi điều trị, tình trạng của Kim Ngân đã ổn định hơn rất nhiều, có lẽ là dày võ cũng đã mệt mỏi nên đêm nay cô bé ngủ rất ngon.

Nguyệt Hương và Dì Dư cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng họ cũng có thể thư giãn.

Hà Tuấn Khoa nhìn cô bé đang ngủ say, cô bé còn nhỏ như vậy, thỉnh thoảng lại gặp vấn đề, thật sự rất đáng lo ngại.

Điện thoại di động trong túi đột nhiên rung lên, anh lấy ra xem là cuộc gọi của Lâm Hương Giang, ánh mắt chìm xuống, sau đó đi ra khỏi phòng nghe điện thoại.

Trong hành lang yên tĩnh, Hà Tuấn Khoa trả lời điện thoại: ‘Alo, sao mà còn chưa ngủ?”

Lâm Hương Giang liếc nhìn đồng hồ trên tường, sắp đến 12h đêm rồi, cũng có nghĩa là, cô đợi anh một ngày rồi, nhưng anh vẫn không xuất hiện “Tôi nói tôi chờ anh, anh không tới, tôi làm sao có thể ngủ được?” Trước đây anh chưa từng quên lời cô nói, càng chưa từng để cô đợi lâu như vậy.

Cô cảm thấy người đàn ông đầu dây bên kia đang im lặng, cô tưởng rằng ít nhất anh sẽ giải thích tại sao lại để cô phải đợi một ngày, nhưng khi lên tiếng, anh chỉ hờ hững nói: “Đừng đợi nữa, em đi ngủ đi”

€ó nghĩa là, anh sẽ không đến nữa?

Trái tim bình lặng của cô cuối cùng cũng bị phá vỡ, nhưng cô vẫn cố nén cảm xúc: “Anh đang ở đâu?”

Giọng điệu của người đàn ông vẫn nhẹ nhàng: “Bệnh viện.”

Lâm Hương Giang không khỏi giật mình: “Giờ này rồi, anh vẫn còn ở bệnh viện? Lẽ nào tình trạng của đứa trẻ đó rất tệ sao?”

“Kim Ngân bây giờ cần phải nhập viện”

Anh không cần phải giấu cô những điều này.

“Đứa trẻ bị sao vậy?” Lâm Hương Giang vẫn lo lắng hỏi Hà Tuấn Khoa đã nói một cách ngắn gọn với cô về tình hình của cô bé, mặc dù đây không phải là một căn bệnh nghiêm trọng nhưng cũng khá khó giải quyết.

Cô nghe xong liền nói: “Vậy tôi đi gặp con bé.

Thật ra, cô không cần phải quan tâm đến đứa trẻ nhiều như vậy, dù sao thì vẫn có.

Nguyệt Hương và anh, cô không tới cũng không sao cả, chỉ là cô đột nhiên cảm thấy lo lắng cho đứa trẻ này, một cảm giác lo lắng không thể giải thích được.

Khi nghe tin cô đến bệnh viện, Hà Tuấn Khoa lập tức trầm giọng nói: “Em không được qua đây!”

Lâm Hương Giang giật mình, tự hỏi tại sao anh đột nhiên gay gắt như vậy?

“Tại sao tôi không thể đi? Tôi tới thăm đứa trẻ một chút không được sao?” Cảm xúc của cô không tránh khỏi dao động.

“Bây giờ đã rất muộn rồi” Anh không biết làm thế nào để nói với cô về những nguy hiểm ở đây, anh cũng không muốn cô biết về điều đó.

“Tôi cũng không nói bây giờ sẽ tới đó, ngày mãi tôi sẽ tới… “

“Như vậy không được! Em không được phép đến bệnh viện, không được đến nhà họ.

Hà, em cứ ngoan ngoãn ở trong căn hộ, hoặc là đến phòng thí nghiệm làm việc, càng không được tới tìm tôi!” Trong lòng anh có một chút lo lắng, ngữ khí của anh cũng không quá tốt Lâm Hương Giang im lặng và cảm thấy có điều gì đó không ổn xảy ra với anh, tại sao cô nhất định phải ở lại căn hộ này?

Cho dù không thể tới thăm đứa trẻ, cô cũng không thể đi tìm anh sao?

Hay có chuyện gì đó đã xảy ra giữa anh và Nguyệt Hương mà cô không biết?

“Hà Tuấn Khoa, anh rốt cuộc làm sao vậy?

Anh nói những thứ này rốt cuộc là có ý gì?”

Bình luận

Truyện đang đọc