TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 278: Căn nhẹ vào tai cô một cái

Âm thanh trầm thấp của người đàn ông truyền từ lỗ tai đến tận tâm nhĩ, nhịp tim không nghe theo lý trí đập thình thịch mấy đập, hơi thở cũng dần trở nên nhanh hơn.

Cô vừa định giơ tay đẩy anh theo phản ứng có điều kiện thì anh đã đứng thẳng người dậy, đôi mắt chim ưng vừa đen nhanh vừa tính mịch nhìn cô một cách sâu xa, sau đó mới đi theo con trai đến chỗ ghế ngồi Lâm Hương Giang vẫn đứng ngẩn người tại chỗ, vừa thấy kinh ngạc vừa thấy ngại ngùng Đáng ghét, sau khi nói xong anh còn dám cắn vào tai cô một cái, cảm giác tê dại nhanh chóng truyền từ dái tai đến khắp tứ chỉ.

Nếu không phải đang ở nơi công cộng, cô sớm đã đánh cho anh ta một trận rồi!

Bây giờ mang tai cô đang rất nóng, cảm giác nóng rẫy đó mãi vẫn chưa thể tan đi…

“Cao Ánh, em ngơ ngẩn gì ở đó vậy?” sau lưng truyền đến âm thanh của Nguyễn Cao Cường, đồng thời còn vỗ vào vai cô một cái.

Lâm Hương Giang bị dọa giật mình, quay lại nói với ngữ khí không tốt: “Anh có biết dọa như thế có thể dọa chết người không hả?”

Nguyễn Cao Cường nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô một lượt, nhướn mày cười nói: “Em làm chuyện gì trái với lương tâm à, nhìn em bị dọa chết khiếp kìa.”

Sau đó, anh ấy lại nhíu mày dí sát vào mặt cô xem kỹ: “Em đây là…đỏ mặt à? Bệnh vẫn chưa khỏi à?” anh ấy dơ tay ra muốn sờ lên trán cô để đo nhiệt độ.

Lâm Hương Giang đập vào tay anh ấy, cố ý nghiêm mặt lại: “Em vừa mới khỏi rồi, anh đừng có trù ẻo em chứ, mà anh đấy, không phải gần đây bận đến mức không có thời gian về nhà sao? Sao lại rảnh rỗi chạy đến chỗ em thế này?”

Nguyễn Cao Cường cong cong môi: “Bận đến mức nào thì cũng phải đến trợ uy cho em chứ, ai bảo em là đứa em gái duy nhất của anh”

“Trợ uy? Anh có nhầm không đấy, em có phải người tham gia cuộc thi đâu?”

Nguyễn Cao Cường nhún nhún vai: “vậy được, là anh nói sai rồi, anh đến giúp em lựa chọn người phát ngôn, thế là được chứ gì?”

Lâm Hương Giang không đáp lời, nghĩ đến Đào Hương Vi cũng tham gia cuộc thi, đột nhiên cảm thấy thích thú.

“Anh, nếu như trong các tuyển thủ có người anh quen, anh sẽ bầu cho cô ấy chứ?”cô tò mò hỏi .

Ngược lại Nguyễn Cao Cường lại không nghĩ nhiều đến thế, sắc mặt không thay đổi đáp: “Người em nói là Hoàng Lê Cẩm Ly sao?”

“Sao anh biết cô Hoàng Lê đến dự thi?”

“Cô ta gọi điện thoại báo cho anh biết, bảo anh đến cổ vũ cho cô ta”

Lâm Hương Giang híp đôi mắt lại, nhướn mày nói: “Ồ, thì ra anh đến vì cô Hoàng Lê à, không phải vì em rồi: “Nếu như không phải cô ta gọi điện thoại nói với anh, anh thậm chí chẳng còn biết hôm nay có cuộc thi này” Nguyễn Cao Cường mỉm cười, anh ấy vì ai mà đến đây, cô chắc hẳn biết rất rõ.

Lâm Hương Giang muốn hỏi anh xem nếu anh nhìn thấy Đào Hương Vi thì có đề nghị với cô để cô chọn cô ấy hay không?

Nhìn dáng vẻ này của anh ấy chắc có khi chưa biết Đào Hương Vi cũng ở đây.

“Anh…” Cô vừa định lên tiếng thì nhìn thấy Hoa Xuân vội vội vàng vàng chạy từ sau cánh gà ra.

“Chị Ánh, chị mau đến đây xem, có chuyện xảy ra rồi”

Lâm Hương Giang tỏ ra nghỉ hoặc: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

“Chị đến xem là biết ngay” Hoa Xuân kéo lấy tay cô chạy về phía cánh gà Nguyễn Cao Cường nhăn mặt, cũng nhanh chóng đi vào theo.

Trong phòng hóa trang, Hoàng Lê Cẩm Ly ban nãy ‘không cẩn thận hất một cốc cà phê nóng lên người Đào Hương Vi Lúc này, chiếc váy trên người Đào Hương Vi không những ướt sũng còn bị nhuộm sẫm bởi màu của cà phê, nhìn là biết không thể tiếp tục mặc nó để tham gia cuộc thi!

Hoàng Lê Cẩm Ly thật sự không thể ngờ rằng sẽ gặp được cô ta ở chỗ này, người mà đổ rượu lên chiếc váy công chúa mà cô yêu thích nhất ở bữa tiệc sinh nhật của cô, lại còn khiến cô xấu mặt trước tất cả mọi người, chính là người phục vụ ở bữa tiệc hôm đó!

Càng khiến cô thêm căm giận là bởi vì Nguyễn Cao Cường còn vì một đứa phục vụ bàn ra mặt. Chủ động bồi thường giúp cô ta, lại còn đưa cô ta đi, một đi không trở lại! Từ hôm đó trở đi, cô đã nhớ như in người phục vụ này rồi!

Cô từng lập lời thề, nếu như để cô gặp lại lần nữa, tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua!

Khi cô nhìn thấy Đào Hương Vi đi vào, lại còn mặc lễ phục, cũng là một trong những người tham gia cuộc thi, ngọn lửa trong lòng cứ thế bốc lên.

Chẳng qua chỉ là một nhân viên phục vụ hèn mọn, thì có tư cách gì đến tham gia cuộc thi này? Lại còn lọt vào vòng chung kết!

Không thể phủ nhận, Đào Hương Vi có một gương mặt vô cùng xuất chúng, đặc biệt là khí chất quật cường thanh lạnh toát ra từ cốt tủy, giống như một đóa bách hợp cô độc trong thung lũng Lẽ nào đây là điều thu hút Nguyễn Cao Cường?

Không cần biết vì cái gì, cô không cho phép có người giành đàn ông cùng cô, đặc biệt là loại phụ nữ hèn mọn thấp kém!

*Ơ, sao lại là cô chứ?” Hoàng Lê Cẩm Ly giả vờ ngạc nhiên nói.

Đào Hương Vi nhìn thấy cô ta cũng rất bất ngờ, rồi lại nhìn vệt cà phê còn sót trên váy, đương nhiên cũng hiểu đối phương cố ý.

“Cẩm Ly, cô ta là ai thế?”

Bên cạnh Hoàng Lê Cẩm Ly có mấy người gọi là chị em tốt của cô ta đến để cổ vũ, đang nhìn lên nhìn xuống đánh giá Đào Hương Vi.

“Mình cũng đâu có quen, nhưng hôm sinh nhật mình cô ta chính là đứa nhân viên lấy rượu đổ vào người mình” Hoàng Lê Cẩm Ly khinh thường nói.

“Thì ra là cô ta à, không ở yên mà làm phục vụ đi, còn học đòi chạy đến đây thi thố gì chứ?”

“Đúng thế, không phải cô ta nghĩ răng cô Nguyễn sẽ chọn một đứa phục vụ để làm người phát ngôn cho thương hiệu nước hoa chứ? Ha ha ha…”

Một đám chị chị em em nhảm vào Đào Hương Vi cười nhạo, những người khác đến tham gia cuộc thi cũng nhìn hết về bên này.

Hoàng Lê Cẩm Ly cười lạnh nhìn chảm chấm vào cô ta, xem cô ta còn có mặt mũi nào đi dự thi Đào Hương Vi cắn chặt răng, bàn tay đang nắm chặt run lên từng cơn.

Làm nhân viên phục vụ chẳng phải chuyện gì nhục nhã cả, là đám người này bắt nạt người một cách quá đáng.

“Tự mình biết mình một chút đi, cứ đứng đực ra đấy vướng víu người khác”

Đám người đó đều đang nịnh bợ Hoàng Lê Cẩm Ly, biết cô ta ghét Đào Hương Vi, hết người này đến người khác thay cô ta ra mặt dạy dỗ.

Nhất thời một loạt âm thanh trào phúng, châm biếm, đuổi mảng dồn dập bay về phía “Các người ồn ào cái gì đấy hả?” Lâm Hương Giang vừa bước vào đã nghe thấy một tràng âm thanh ồn ào ầm ï, một đám người đang vây lại một chỗ.

Vừa liếc mắt đã nhìn thấy Đào Hương Vi bị vây lại ở giữa, chiếc váy trên người cô ấy bẩn mất một mảng.

Vào đúng lúc Đào Hương Vi đang sắp khống chế không nổi bản thân, thì ngẩng đầu đã nhìn thấy Lâm Hương Giang cùng người đàn ông đi đằng sau lưng cô, Nguyễn Cao Cường, cơ thể nhất thời trở nên cứng ngắc.

Sao lại bị anh ấy nhìn thấy rồi…cứ khi nào bản thân đang trong hoàn cảnh khốn khổ vô cùng thì lại bị anh ấy nhìn thấy!

Hoàng Lê Cẩm Ly nhìn thấy Nguyễn Cao Cường xuất hiện cũng hơi hoảng hốt, nhưng rất nhanh đã phản ứng kịp, vội vàng đi qua bên này.

“Chị Ánh, người phục vụ này ban nấy đi đường không nhìn đường nên đụng trúng em, vừa hay lại làm đổ cốc cà phê trong tay em, suýt chút nữa đã làm em bị bỏng rồi.”

Hoàng Lê Cẩm Ly nhanh chóng diễn ‘kẻ ác kiện đầu tiên, thậm chí còn muốn đổi trắng thay đen Cô ta nói xong còn đưa tay ra trước mặt Nguyễn Cao Cường, ra vẻ ủy khuất: “Anh Cường anh nhìn xem, tay em suýt chút nữa đã bị bỏng rồi đây này”

Nguyễn Cao Cường liếc mắt nhìn cánh †ay nguyên vẹn của cô ta một cái, sắc giọng lạnh nhạt: “Chỉ là suýt mà thôi, cũng có làm cô bị thương đâu”

Tâm mắt của anh rốt cuộc vẫn rơi trên người Đào Hương Ví, nhìn dáng vẻ khốn khổ của cô ấy, đôi lông mày cau chặt lại.

Hoàng Lê Cẩm Ly nhìn thấy thế, buồn bực muốn chết, sao anh có thể lạnh nhạt đến mức như vậy chứ, một chút cũng không quan tâm cô ta!

Thầm liếc Đào Hương Ví một cái, ngọn lửa trong lòng lại bị đốt lên lần nữa.

“Váy cô bẩn hết rồi, không bị bỏng ở đâu chứ?” Lâm Hương Giang đi đến bên cạnh Đào Hương Ví hỏi han.

Đào Hương Vi ngước mắt nhìn cô, không ngờ rãng vào lúc này mà cô lại đến quan tâm hỏi han, trong lòng không tránh khỏi có chút chấn động, lắc đầu nói: “Tôi không sao.”

Hoàng Lê Cẩm Ly nhìn thấy người mà Lâm Hương Giang quan tâm cũng là Đào Hương Vị, trong lòng càng thêm tức tối, tại sao hai người bọn họ lại quan tâm đến loại phục vụ đê tiện thấp kém như vậy?

“Vậy cô đi thay một cái váy khác đi.” Lâm Hương Giang lại nói.

Đào Hương Vi cúi thấp đầu, tìm ở đâu ra một bộ váy nữa để thay chứ, chiếc váy đang mặc trên người còn là đi thuê về, bây giờ làm bẩn rồi, còn phải bồi thường tiền “Chị Ánh, cô ta chỉ là nhân viên phục vụ, e là chẳng có nhiều tiền đến mức mua nổi một chiếc váy dự phòng đâu, nếu như không chê thì em có thể cho cô ta một một bộ.” Hoàng Lê Cẩm Ly đột nhiên tốt bụng lên tiếng.

Cô ta vừa mở miệng đã phục vụ này phục vụ nọ, giống như chỉ sợ mọi người không biết được thân phận thấp kém của Đào Hương Vi.

“Không cần đâu, một đứa phục vụ như tôi không mặc nổi quần áo của cô Hoàng Lê đây” Đào Hương Vi cuối cùng vẫn không nhịn được đáp lại.

Sau đó, cô ấy đột nhiên cầm lấy chiếc kéo trên bàn, nhắm vào chiếc váy trên người mình cắt xoẹt một đường…

Bình luận

Truyện đang đọc