TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

“Tôi có thể nói cho các cậu biết, con bé này từ nhỏ đã được nuôi dưỡng như tiểu thư công chúa, chắc chản là hàng tốt, chỉ cần các cậu đảm bảo rằng sẽ không có ai tìm được con bé” Lúc này mẹ Nam phải giúp con gái mình giải quyết triệt để các chướng ngại vật.

Kẻ buôn người vỗ ngực nói: “Việc này thì bà cứ yên tâm, chỉ cần đưa nó tới chỗ đó thì không ai có khả năng tìm được”

“Tốt, tôi sẽ giao con bé cho các cậu” Mẹ Nam nhìn Vân Nhi đang hôn mê không chút lưu tình, chỉ mong cô bé mau chóng biến mất.

Mẹ Nam nhận tiền, nhìn bọn buôn người rời đi rồi cũng vội vàng lên xe bỏ đi.

Chỉ cần đứa bé này không còn nữa, Nguyễn Cao Cường chắc chắn sẽ cùng con gái bà ta sinh ra một người thừa kết Đào Hương Vi tới trường học nhưng không đón được con gái, hỏi giáo viên thì biết được Vân Nhi đã rời trường sau khi tan học.

Cô ta băn khoăn liệu có phải con gái đã đi về một mình không? Cô lập tức gọi điện cho con, nhưng lại không liên lạc được.

Cô hơi sốt ruột, về nhà cũng không thấy con.

Hoàng Công Thành đến tìm cô, thấy cô vội vàng chuẩn bị ra ngoài, anh liền hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Vân Nhi đi đâu không rõ, em đến trường nhưng không thấy con bé, về nhà cũng không thấy, điện thoại thì bị ngắt liên lạc, em đang nghĩ không biết con bé có đến nhà gặp ba nó không?”

Hoặc là bị ông cụ Nguyễn Cao đưa đi?

Vào đêm tiệc sinh nhật của ông già, ông ta đã rất buồn vì Vân Nhi sống cùng cô.

Cho nên bây giờ cô phải đi hỏi Nguyễn Cao Cường.

“Anh sẽ đi tìm con bé với em” Hoàng Công Thành vội nói.

Cô chưa kịp nói gì thì anh đã nắm lấy cổ tay cô: “Đi thôi” Dường như anh cũng đang lo lắng cho Vân Nhi như cô vậy.

Vì lo cho con, cô ta cũng không nghĩ nhiều nữa, vội vàng cùng Hoàng Công Thành đến nhà Nguyễn Cao Cường.

Nam Thùy Dương thấy cô ta cùng một người đàn ông đi đến, không khỏi nhìn Hoàng Công Thành vài lần, chẳng lẽ đây là bạn trai mới của cô ta?

“Chị Hương Vi, chị nói chị đến tìm Cao Cường sao?” Nụ cười trên mặt Nam Thùy Dương rất nhạt, cô tự hỏi liệu Hoàng Công Thành có biết Đào Hương Vi và chồng có quan hệ riêng không?

“Đúng, tôi muốn hỏi xem Vân Nhi có phải đang ở cùng anh ta hay không?” Đào Hương Vi nói rõ mục đích của mình.

Nam Thùy Dương nghe vậy, mắt chợt lóe sáng, cô ta tới tìm Vân Nhi sao?

Nói như vậy…Mẹ làm xong việc rồi à?

Nam Thùy Dương thầm siết chặt nắm tay nhưng mặt vẫn mỉm cười: “Cao Cường chưa về, có cần em giúp chị gọi một cuộc điện thoại không?”

Thực ra Nguyễn Cao Cường vẫn không về nhà, cô nói như vậy chỉ vì không muốn để Đào Hương Vi biết rõ anh ta đã rất lâu không về rồi.

“Vân Nhi không ở đây sao?” Đào Hương Vi càng thêm lo lắng, chẳng kẽ ông già Nguyễn Cao Khải đã cho người đưa Vân Nhi đi?

“Đừng lo, tôi sẽ gọi ngay bây giờ” Nam Thùy Dương nói, nhấc điện thoại bàn ở bên cạnh lên và chuẩn bị quay số.

Lúc này có tiếng bước chân từ bên ngoài đi vào, tiếp theo nghe được tiếng lão quản gia nói: ” Tổng giám đốc Cường về rồi”

Đào Hương Vi lập tức nhìn sang, chỉ thấy dáng người thon dài của người đàn ông đi đến, nơi khuỷu tay người đàn ông còn treo chiếc áo.

âu phục vừa cởi ra, trước sau như một, vẫn anh tuấn như vậy.

Nam Thùy Dương nhìn thấy anh ta, cô rất vui vẻ, đang muốn nghênh đón nhưng có người nhanh hơn cô ta.

Đào Hương Vi bước đến gần anh hai, ba bước: “Vân Nhi đâu? Có phải anh đưa con bé đi rồi không?” Cô nhìn về phía sau anh, nhưng không thấy bóng hình con gái.

Nguyễn Cao Cường không ngờ lại gặp cô ở nhà, nhìn cô ấy vẫn đi cùng Hoàng Công Thành, đôi mắt sáng của anh đã tối đi vài phần.

“Cô tới hỏi tôi về con gái?” Anh lạnh lùng nói.

Bình luận

Truyện đang đọc