TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 874: Thích chơi với anh trai hơn ba

Thấy sắc trời không còn sớm, Lâm Hương Giang dẫn bọn nhỏ về nhà.

*Mẹ ơi, con muốn ở đây chơi với chị họ ạ” Hôm nay bé Kim Ngân rất vui, bình thường ở nhà chẳng có ai cùng lứa cho bé chơi cùng cả.

“? Hôm nay mẹ của chị họ con về, có lẽ chị ấy không có thời gian chơi với con rồi.”

“Lâu lắm rồi chị ấy không gặp mẹ chị ấy ạ?” Bé Kim Ngân cái hiểu cái không.

Lâm Hương Giang gật đầu: “Đúng vậy, nên chúng ta để thời gian lại cho họ nhé, nếu hai ngày nữa con còn muốn gặp chị thì mẹ sẽ dẫn con qua đâ “Vậy được ạ-” Bé Kim Ngân quay đầu tìm anh mình: “Ôm anh ơi.”

Lúc này bé không quấn quýt ba mình, ngược lại vòi vĩnh anh trai.

Lâm Thanh Dương vừa ôm em mình lên thì Hà Tuấn Khoa đã chua chát nói: “Bé Kim Ngân, có phải có anh nên quên ba rồi không?”

Bé Kim Ngân tựa đầu lên vai anh trai: “Con có thể nhìn thấy ba mỗi ngày, nhưng con không thể nhìn thấy anh mỗi ngày, nên con muốn chơi với anh ấy thêm chút nữa”

Hà Tuấn Khoa nhíu mày, bé con nói vậy cũng phải, thôi, cứ để hai anh em chúng nó chơi vậy.

Lâm Hương Giang liếc người đàn ông bên cạnh mình, lớn to đầu rồi mà còn “tranh sủng” với con là sao?

Cô lập tức nói với Nguyễn Cao Cường: “Anh, bọn em về trước đây”

*Đi lẹ đi” Nguyễn Cao Cường phất tay, không muốn nhìn gia đình này thể hiện tình yêu thương nữa.

Thái độ của ông anh này là sao? Lâm Hương Giang bĩu môi, xoay người mang hai đứa bé đi về cùng với Hà Tuấn Khoa.

“Vân Nhị, có thời gian anh sẽ đến chơi với em, mang quà đến cho em” Lâm Thanh Dương nói với Vân Nhi.

“Vậy anh phải thường xuyên về đó nha.” Vân Nhi dặn dò rất nghiêm túc.

Lâm Thanh Dương nở nụ cười sảng khoái: “Lần này anh đã xin nghỉ để được về đấy, em cũng biết trong bộ đội không được nghỉ nhiều ngày thế này mà”

“Vậy… Lúc huấn luyện anh cẩn thận nhé, đừng để bị thương”

“Đàn ông đầu rời chân đạp đất, bị thương một chút cũng không có gì” Trên gương mặt tuấn tú của Lâm Thanh Dương là vẻ khí khái hào hùng.

Đào Hương Vi biết con gái mình khá thân thiết với Lâm Thanh Dương, giờ nhìn hai đứa, ai không biết còn tưởng bọn nó là anh em ruột.

Sau khi gia đình Lâm Hương Giang ra về, Nguyễn Cao Diệp cũng đi, vốn dĩ anh ta cũng chảng phải loại người thích ngồi lâu một chỗ.

“Mẹ ơi, tối nay mẹ cũng phải đi ạ?” Vân Nhi trở lại bên mẹ, hơi buồn bã nói.

Không chờ Đào Hương Vi trả lời, Nam Thùy Dương lên tiếng: “Chị Hương Vị, hay là tối nay chị qua đêm ở đây đi ạ, chị đi lâu, Vân Nhi nhớ chị lắm”

Đào Hương Vi nhìn về phía Nam Thùy Dương, không thể không nói cô ấy thật sự là một người vợ hiền điển hình, vừa tỉ mỉ chu đáo vừa rộng lượng.

Nhưng mẹ Nam đang ngồi cùng Nam Thùy Dương thì ra sức dùng cùi chỏ thúc con gái, hơi nóng nảy nháy mắt với c: tự hỏi tại sao con bé ngốc nghếch này có thế giữ tình địch ở lại qua đêm.

Đào Hương Ví liếc nhìn Nguyễn Cao Cường, anh không n trông như là muốn nghe ý kiến của con gái.

“Mẹ, vậy mẹ ở lại đi ạ, tối nay mẹ ngủ chung với con nhé.” Vân Nhi dè dặt đưa ra yêu cầu.

Đào Hương Vi thật sự rất muốn ở cùng với con gái của mình, nhưng cô không thể qua đêm tại nhà của Nguyễn Cao Cường được, cô chưa mặt dày đến mức đó.

Dù rằng Nam Thùy Dương cũng đã chủ động mời…

Cô lắc đầu: “Không được, mẹ không qua đêm ở đây đâu, ít hôm nữa tới cuối tuần con qua chỗ mẹ đi”

Đào Hương Vi nhìn về phía Nguyễn Cao Cường, nói: “Lúc đó tôi muốn đón Vân Nhi về ở với tôi hai ngày, được chứ?”

Hàng mi dài của Nguyễn Cao Cường lặng lế nhướng lên, hỏi ngược lại: “Em dẫn nó đi là chỉ trong hai ngày thôi hay là định mang nó rời khỏi anh?”

Đào Hương Vi nhíu mày, chẳng lẽ anh ấy cho rắng cô về là muốn tranh giành quyền nuôi con sao?

Bình luận

Truyện đang đọc