TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 837: Nói chuyện rõ ràng

Anh ấy chịu cưới cô thật sự là niềm vinh hạnh cực lớn đối với cô, cô phải tu luyện tích đức tám đời mới có được người đàn ông này.

Nam Thùy Dương cụp mắt xuống, chờ Nguyễn Cao Cường lên tiếng.

“Anh nói thẳng, anh kết hôn với em, ngoài việc muốn chịu trách nhiệm với em ra, còn có một nguyên nhân khác, chính là vì đây là ý của ông nội anh” Nguyễn Cao Cường chậm rãi nói.

Lòng Nam Thùy Dương lại lần nữa xoắn chặt. Nếu anh ấy nói muốn chịu trách nhiệm với cô thì cô sẽ không đau khổ đến vậy, nhưng anh ấy lại nói, anh ấy kết hôn với cô là vì ông cụ Nguyễn Cao muốn anh ấy làm như vậy!

Vậy là, anh ấy không hề muốn kết hôn với cô mà là bị ép buộc?

“Nếu anh không muốn thì, em… Có thể nói rõ với ông cụ, anh không cần miễn cưỡng kết hôn với em đâu”’ Cô cúi đầu, dùng sức nắm chặt quả đấm, vành mắt xót xa.

“Kết hôn chắc chắn anh sẽ làm, sau khi kết hôn, em là vợ anh, anh sẽ chịu trách nhiệm với em, anh cũng sẽ cắt đứt mọi mối quan hệ trong quá khứ”

Anh ấy đang nói đến Đào Hương Vi sao?

“Nhưng em cũng biết đấy, Vân Nhi là đứa con duy nhất của anh, sau này anh cũng không có ý định có thêm một đứa nào nữa, thế nên anh chỉ có thể cho em một cuộc hôn nhân và vật chất đầy đủ, những thứ khác, anh xin lỗi, anh không thể cho em”

Hai tay Nam Thùy Dương đã nắm chặt đến mức từng khớp xương cũng trắng bệch, cả người cũng hơi run rẩy. Cô cúi găm mặt làm anh không thể thấy được cảm xúc trong mắt cô.

“Em thật sự chấp nhận điều đó sao?” Nguyễn Cao Cường nhìn thẳng vào mắt cô. Anh đã nói rằng không cần con, vậy có nghĩa rằng cuộc hôn nhân này của hai người chỉ là hữu danh vô thực.

Không biết Nam Thùy Dương có hiểu ý anh ta không mà cô vẫn gật đầu: “Vâng… Em thế này rồi, chỉ có anh bằng lòng cưới em, không còn ai đoái hoài tới em.” Cô không khỏi tự giễu mình.

Ánh mắt Nguyễn Cao Cường trầm xuống: “Do anh hại em” Cảm xúc của anh đối với cô chỉ là áy náy.

“Anh đừng nói vậy, chúng ta sắp kết hôn rồi, vợ chồng tuy hai mà một, làm gì có ai hại ai” Hiếm khi thấy Nam Thùy Dương rộng rãi như vậy.

Có lẽ ông nội nói không sai, Nam Thùy Dương rất thích hợp để làm một người vợ.

“Nếu sau này em muốn có con, chúng ta có thể nhận nuôi một đứa”

Nguyễn Cao Cường nói.

Sắc mặt Nam Thùy Dương hơi thay đổi, cô sinh được nhưng lại không sinh ngược lại còn đi nhận nuôi, vậy chẳng phải sẽ làm người ta cười chê sao?

“Không được đâu, anh đã nói anh chỉ có một đứa con là Vân Nhi thôi mà”

“Cảm ơn em đã thông cảm cho anh” Nguyễn Cao Cường lại thấy áy náy nhiều hơn.

Nam Thùy Dương vẫn nở nụ cười với anh ta, nhưng nơi cuống họng lại nghẹn ngào đảng chát.

Đào Vân Nhi trả điện thoại lại cho mẹ.

Đào Hương Vi vẫn dán mắt vào tài liệu học tập, hỏi: “Gọi xong rồi à?”

“Dạ. Mẹ ơi, con hỏi ba rồi, ba nói ba sẽ không sinh em bé với dì Nam Thùy Dương, con của ba chỉ có con thôi.” Vân Nhi kể lại lời của ba cho mẹ nghe.

Đào Hương Vi có chút kinh ngạc. Sao Nguyễn Cao Cường lại nói những lời thế này với con gái chứ?

Mà anh ta có muốn sinh con với Nam Thùy Dương hay không, cô cũng không can thiệp được.

Bình luận

Truyện đang đọc