TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Sáng sớm, Đào Hương Vi vừa đến công ty thì đã bị giám đốc Duẫn gọi qua.

“Chào Vivian, ngồi đi” Giám đốc Duẫn bảo cô ngồi xuống ở sô pha chuyên dùng để tiếp khách.

Đợi cô ngồi xuống, giám đốc Duãn tự tay rót cho cô một tách cà phê vừa mới được pha và nói: “Nào, cô nếm thử đi, đây là hạt cà phê mà tôi mới mua đấy”

“Cảm ơn ông” Đào Hương Vi thưởng thức hương cà phê thơm ngát và nhấp một ngụm.

“Thế nào?” Giám đốc Duẫn cười và hỏi.

Cô gật đầu: ‘Là loại hạt tốt.”

“Ha ha, biết nhìn hàng.’ Giám đốc Duãn cười ha ha vài tiếng, sau đó.

ông ta lấy một xấp tài liệu đưa đến trước mặt của cô: “Cô xem đi, đây là nhiệm vụ mà cấp trên giao cho cô.”

Đào Hương Vi cầm tài liệu lên xem, đôi mày không tự giác nhíu lại: “Dự án đầu tư của tập đoàn Nguyễn Cao?”

“Đúng vậy, đây là dự án mà chủ tịch Thông của chúng ta tự mình bàn bạc với tổng giám đốc Cường. Bọn họ cần cô hỗ trợ thu thập và phân tích số liệu, sau đó viết một bản báo cáo có thể đầu tư hay không và đưa cho bọn họ”

Đào Hương Vi nhìn tài liệu kia mà không có lên tiếng. Dự án lần này tập đoàn Nguyễn Cao đầu tư đó chính là nguồn năng lượng mới dành cho ô tô, dự án này vô cùng nóng hối dạo gần đây.

Chỉ là… Hoàng Công Thành có năng lực hơn cô, vậy tại sao họ lại chọn cô thực hiện một dự án mà họ xem trọng như thế này?

“Sao thế? Cô gặp phải khó khăn gì à?” Giám đốc Duẫn hỏi.

Cô hồi thần: “Hả? Không có, tôi biết rồi, tôi sẽ thực hiện tốt việc này”

Khi cô chuẩn bị rời khỏi phòng giám đốc thì giám đốc Duẫn võ vai của cô và nói: “Cô nên làm tốt chuyện này, dự án đấy là do chủ tịch Thông tự mình chỉ đích danh cô đi làm.”

Đào Hương Vi nhớ đến bữa tiệc hôm đó, sau khi chủ tịch Thông biết cô và Nguyễn Cao Cường quen nhau, ánh mắt ông ta nhìn bọn họ đã khác hắn.

Đào Hương Vi quay trở lại chỗ làm của mình và chuẩn bị bị một ít tài liệu, cô muốn lập tức đến tập đoàn Nguyễn Cao một chuyến.

Đúng lúc cô gặp Hoàng Công Thành, anh hỏi cô: ‘Em muốn đi ra ngoài sao?”

*Vâng ạ, giám đốc Duẫn giao cho em một nhiệm vụ, bây giờ em muốn đến tập đoàn Nguyễn Cao”

Hoàng Công Thành nghe vậy thì không khỏi kinh ngạc: “Tập đoàn Nguyễn Cao? Em muốn đi gặp Nguyễn Cao Cường?”

“Vâng, được rồi, không nói chuyện với anh nữa, em đi trước đây”

Hoàng Công Thành trái lại đưa tay ngăn cản cô: “Hay là dự án này của em hãy để anh làm cho.”

Cô khó hiểu nhìn anh, Hoàng Công Thành nói một cách nghiêm túc: “Anh cho rắng em nên tránh tiếp xúc quá nhiều với anh ta, nhất là trên phương diện công việc. Suy cho cùng, nếu số liệu của chúng ta có hơi lệch một ít thôi thì cũng đủ dẫn đến hậu quả khôn lường.”

Đào Hương Vi nghe vậy thì hiểu ý của anh. Anh sợ cô và Nguyễn Cao Cường có bất hòa trong chuyện tình cảm, vì thế họ sẽ làm ảnh hưởng đến công việc.

“Anh nghĩ nhiều quá rồi, giữa em và anh ấy không có bất cứ tình cảm gì. Hơn nữa anh ấy cũng đã kết hôn, em không thế trở thành kẻ vô đạo đức đi phá hoại gia đình của anh ấy được.”

Hoàng Công Thành nhăn mày muốn nói thêm gì đó thì cô lại nói tiếp: “Em sẽ hoàn thành phân tích số liệu một cách hoàn hảo nhất, nếu thật sự không được…” Cô ghé sát vào tai anh và nói khẽ: “Đến lúc đó anh có chịu giúp em không?”

Hoàng Công Thành hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của cô, chỉ là nơi tận nơi sâu trong đáy lòng của anh không muốn cô tiếp xúc với Nguyễn Cao Cường mà thôi.

Anh im lặng vài giây rồi mới nói: “Được, em có gì không thể giải quyết thì cứ việc tìm anh”

Đào Hương Vi mỉm cười với anh: “Anh yên tâm, em sẽ không khách sáo với anh đâu.”

Nguyễn Cao Cường vừa mới ký xong một bộ hồ sơ, điện thoại nội bộ trên bàn làm việc bỗng reo lên.

*A lô” Anh bắt máy.

“Thưa tổng giám đốc Cường, tập đoàn Tinh Tú đã cử người đến đây, hiện tại anh có muốn gặp mặt cô ấy hay không?” Thư ký hỏi.

Đôi mắt phượng của Nguyễn Cao Cường khẽ u ám, anh im lặng vài giây rồi mới nói: “Để cô ấy vào đi.”

Sau khi được sự cho phép, Đào Hương Vi mới đi theo thư ký đi đến phòng chủ tịch. Tất cả mọi thứ ở nơi này đều không có thay đổi gì quá lớn, vừa quen thuộc vừa xa lạ với cô.

Bình luận

Truyện đang đọc