TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 712: Chuẩn bị sẵn

Khi Đào Hương Vi rửa mặt đi ra, trong phòng đã không còn ai, có lẽ Nguyễn Cao Cường cũng đã xuống lầu.

Cô ngồi xuống trước bàn trang điểm, thấy trên mặt bàn cũng bày sẵn mỹ phẩm dưỡng da cô thường dùng, toàn bộ đều là đồ còn mới chưa mở ra.

Cũng không biết anh gọi người suốt đêm mua sắm đưa tới, hay là anh đã chuẩn bị sẵn từ trước.

Có lẽ anh sẽ không nghĩ đến cô lại trở lại đây nhanh như vậy, cho nên hẳn những thứ này đều là đồ anh mới chuẩn bị hôm qua?

Lúc này di động lại đổ chuông, điện báo cho thấy là Phạm Văn Đồng gọi tới. Tất cả suy nghĩ bị ngắt quãng, cô cầm điện thoại di động lên đi tới bên cửa sổ nhận điện thoại.

“Alo?”

“Hương Vĩ, em dậy rồi chứ?” Giọng nói của Phạm Văn Đồng truyền đến từ trong di động.

“Ừm, em dậy rồi”

“Tốt lắm, hiện tại anh tới đón em” Anh ta nói ngay.

Đào Hương Vi ngẩn ra: “Anh tới đón em?

Không cần…” Cô vô thức cự tuyệt, không hy vọng anh ta tới nơi này.

“Em quên hôm nay chúng ta hẹn nhau đi gặp đạo diễn X rồi sao? Nếu anh không tới đón em sẽ không còn thời gian nữa, em cũng không muốn để đạo diễn X chờ chúng ta, đúng không?”

Vừa nghe anh ta nói vậy, Đào Hương Vi mới đột nhiên nhớ tới hôm nay là ngày bọn họ hẹn đạo diễn X.

Đạo diễn X là đạo diễn theo phái thực lực số một số hai trong nghề, rất nhiều người muốn được diễn phim của đạo diễn X mà không có cơ hội. Nếu hôm nay cô bỏ qua cơ hội này sẽ rất đáng tiếc.

“Vậy được rồi, anh tới đây đi, chờ chút nữa khi đến anh nhớ gọi điện thoại cho em”

Cô nghĩ đợi lát nữa ăn sáng với con gái xong rồi hãy đi, để Phạm Văn Đồng tới đón cô hẳn cũng không có chuyện gì lớn.

Đột nhiên cô nghĩ đến một vấn đề, sao Phạm Văn Đồng biết biệt thự của Nguyễn Cao Cường ở đây?

“Sáng sớm đã gọi điện thoại với ai vậy?”

Phía sau thình lình vang lên giọng nói của người đàn ông.

Đào Hương Vi bị dọa giật cả mình, chợt hoàn hồn. Ban nãy cô đang còn mở, màn hình điện thoại vẫn đang sáng lên, còn đang ở giao diện nhật ký cuộc gọi. Nguyễn Cao Cường liếc mắt đã thấy được tên của người gọi tới, bọn họ mới kết thúc trò chuyện ngay một phút đồng hồ trước.

Phạm Văn Đồng?

Sớm như vậy đã gọi điện thoại cho cô?

Là lo lắng cô ở đây sao?

Khóe môi Nguyễn Cao Cường hiện lên nụ cười lạnh như có như không, anh bình tính đưa tay nắm lấy cổ tay cô: “Xuống tầng đi, Vân Nhi còn đang chờ chúng ta.”

Đào Hương Vi nhíu mày, như bị chạm điện mà hất tay của anh ra: “Tự tôi đi được”

Người đàn ông đứng đờ tại nguyên chỗ.

Thấy cô chống cự anh như vậy anh không nhịn được thầm nghĩ, có phải khi cô đối xử với Phạm Văn Đồng cũng không khách khí như vậy không?

“Đi đi? Sao anh không đi?” Đào Hương Vi bị anh cản đường, lại bị anh nhìn chăm chằm với ánh mắt thâm trầm quá phận kia, trong lòng có chút bồn chồn.

Đột nhiên anh tới gần, thân hình cao lớn lấn ép qua. Cô vô thức lùi lại, bị anh đè tới trước bàn trang điểm!

Cô theo bản năng đưa tay chống lên ngực anh, lạnh lão liếc anh, anh lại muốn làm gì nữa?

“Cô nói xem tối hôm qua cô qua đêm ở chỗ tôi, chẳng lẽ Phạm Văn Đồng lại không thấy ngại chút nào sao?” Anh hơi cong môi, giọng nói mang theo ý hài hước.

Cô chưa kịp mở miệng anh lại hỏi tiếp: “Có phải vừa sáng sớm anh ta đã gọi điện thoại tới hỏi thăm, xem tối qua chúng ta làm gì không?”

Đào Hương Vi nhíu mày, vừa rồi anh thấy cô nói chuyện với Phạm Văn Đồng sao?

Mấy vấn đề này của anh vừa ngây thơ lại không có dinh dưỡng, cô cũng không muốn trả lời.

Cô trực tiếp đẩy anh ra: “Buồn chán” Bỏ lại hai chữ, sau đó cô cất bước đi tới cửa.

Thế nhưng anh lại không bỏ qua, anh còn đang nắm lấy cánh tay cô. Cô bị buộc phải dừng lại, quay đầu mất kiên nhân nhìn anh: “Rốt cục anh muốn làm gì?”

Nguyễn Cao Cường có chút tà khí cong môi: “Cô có nói cho anh ta biết tối hôm qua chúng ta ngủ chung một giường không?”

Đào Hương Vi buồn cười nhìn anh: “Nguyễn Cao Cường, anh muốn khoe khoang cái gì? Anh cảm thấy anh ấy sẽ ghen tuông với anh sao? Anh ấy sẽ không làm chuyện ngây thơ như vậy” Nói xong cô hất tay của anh ra, lần này cô đi thật.

Bình luận

Truyện đang đọc