TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

“Cái gì? Con nói con nhìn thấy bọn họ dây dưa với nhau ở hành lang sao?” Mẹ Nam hoảng sợ khi nhìn thấy con gái mình đang rơi nước mắt.

Nam Thùy Dương lau nước mắt, sau đó cô nức nở: “Đúng vậy, bọn họ đứng ở hành lang khách sạn, bên cạnh không có ai khác, con nhìn thấy anh Cường lôi kéo cô ta lại rồi… Con thật sự không có hiểu lần bọn họ, bọn họ đã lén lút qua lại với nhau”

“Chết tiệt! Không biết xấu hổ, thật sự là không biết xấu hổ mà” Mẹ Nam mắng đến nỗi thở phì phì: “Vậy mà cô ta còn có thể có bạn trai được. Mẹ không hề nói oan cho cô ta, cô ta chính là đồ đê tiện”

Mẹ Nam đã thật sự nổi giận rồi: “Không được, ngày mai mẹ phải đến công ty cô ta để gây rối thêm lần nữa thôi”

Nam Thùy Dương nghe vậy thì vội vàng giữ mẹ mình lại: “Không được, anh Cường đã nhắc nhở mẹ rồi, mẹ không thể đến gây rối ở công ty chị ta nữa đâu”

“Cô ta đã sảp cướp mất chồng của con rồi mà sao mẹ có thể không đi làm ồn ào lên được hả?”

“Anh Cường sẽ khó chịu, bây giờ anh ấy còn không chịu về nhà, nếu mẹ đi gây rối nữa thì không biết anh ấy sẽ nghĩ thế nào” Trong lòng Nam Thùy Dương cũng oán giận Đào Hương Vi, muốn cô lập tức biến mất nhưng lại sợ Nguyễn Cao Cường tức giận “Không thể gây rối vậy chúng ta phải làm như thế nào đây? Chẳng lẽ cứ để cô ta cướp chồng con đi như vậy sao?” Mẹ Nam chỉ muốn ngay lập tức giải quyết Đào Hương Vi thôi.

“Con sẽ nghĩ cách khác…” Nam Thùy Dương bây giờ mình đang rất bị động, cô ấy cũng không muốn mình ngồi chờ chết.

Mẹ Nam nhìn đứa con gái của mình rồi thở dài một hơi: “Cũng may là ông cụ vẫn đứng về phía con, mẹ nghĩ chỉ cần ông ta ra mặt thì lần này Cao Cường sẽ trở về nhà thôi”

“Nhìn sơ qua thì có vẻ ông cụ đối xử với con khá tốt, nhưng con cảm thấy ông ấy không đối xử tốt thật lòng với con” Nam Thùy Dương nói.

“Con nói vậy nghĩa là sao?”

“Lúc con dìu ông ấy đi vào phòng nghỉ ngơi thì con có nói với ông ấy là con sẽ nhanh chóng sinh một đứa con. Nhưng ông ấy không quan tâm chuyện đó lắm mà chỉ hỏi chuyện của bọn con thôi”

Mẹ Nam nhíu mày: “Cái này hình như không đúng, theo lẽ thường thì ông cụ nên thúc giục con nên sớm sinh con đẻ cái cho nhà họ.

Nguyễn Cao chứ. Cao Cường không muốn sống chung với con rồi, chẳng lẽ ông cụ cũng không hy vọng cậu ta có con hay sao?”

Bà ta cảm thấy nhà họ Nguyễn Cao xem xét việc sinh con có hơi kì lạ. Một dòng họ to lớn và giàu có như vậy, thì nối dõi tông đường mới là chuyện quan trọng nhất, nhưng sao bọn họ lại không hề vội vàng chút nào vậy?

Nam Thùy Dương cũng lắc đầu: “Con cũng không đoán được ông cụ có ý gì nữa. Mẹ, mẹ có nghĩ là anh Cường đang mắc bệnh nào đó mà không thể nói ra được không?”

“Không thể nào, nếu cậu ta có bệnh gì thì sao lúc trước có thể làm cho Đào Hương Vi sinh ra Vân Nhi được?”

“Ý mẹ nói là…” Trong mắt Nam Thùy Dương hiện lên sự lạnh lẽo

Vậy có nghĩa là trong lòng anh không có cô ấy, muốn tránh xa cô ấy.

“Chẳng lẽ ông cụ nghĩ rằng Cao Cường có một đứa con gái là Vân Nhỉ là đủ rồi sao?” Mẹ Nam đoán rồi lập tức sâm mặt lại: “Không thể như thế được, con là bà chủ của nhà họ Nguyễn Cao, người thừa kế nhà họ Nguyễn Cao sau này phải là đứa con do con sinh ra”

“Con cũng muốn nhưng anh ấy không cho con cơ hội đó” Nam Thùy Dương cười tự giễu.

Mẹ Nam đột nhiên nghĩ đến một cái gì đó rồi cười một cách lạnh lùng: “Tốt, nếu bọn họ cảm thấy một mình Đào Vân Nhi là đủ rồi thì mẹ sẽ khiến cho bọn họ mất hết hy vọng”

“Mẹ, mẹ muốn làm gì?” Nam Thùy Dương nhận ra trong lời nói của mẹ mình có hàm ý khá: Mẹ Nam tới gần rồi nói nhỏ bên tai cô cái gì đó, Nam Thùy Dương vừa nghe xong thì sắc mặt thay đổi ngay lập tức: “Không được, mẹ không thể làm như vậy”

“Bây giờ là lúc quan trọng, nếu con mềm lòng thì ngay cả vị trí bà Nguyễn Cao này con cũng không ngồi được đâu”

Nam Thùy Dương lại im lặng, một nơi nào đó trong lòng vẫn đang giãy giụa.

Một lát sau cô mới lên tiếng: “Thật sự phải làm như vậy sao?”

“Chuyện này là mẹ làm thì con lo cái gì? Chờ đến lúc mẹ loại bỏ được cái đứa con hoang kia thì một thời gian ngắn nữa thôi, cho dù là Cao Cường không muốn sinh con thì chắc chẳn ông cụ cũng sẽ thúc giục cậu ta nhanh chóng có con cho nhà họ Nguyễn Cao” Mẹ Nam nói một cách vô cùng tự tỉi Nam Thùy Dương siết chặt bàn tay, cô ấy hạ quyết tâm: “Được, vậy thì mẹ hãy giải quyết giúp con”

Cô không thể mềm lòng nữa, nếu không thì người đàn ông của cô sẽ thật sự bị cướp đi mất.

Mẹ Nam cười lạnh: “Mẹ cũng không tin lần này nhà họ Nguyễn Cao sẽ không lo lắng đến chuyện sinh con nữa”

Bình luận

Truyện đang đọc