TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 941

Trong mắt Hoàng Công Thành chợt lóe lên, anh rất muốn hỏi cô khi nào thì Nguyễn Cao Cường về?

Nhưng dù sao anh ta cũng là bố của Vân Nhi, Vân Nhi vẫn còn nhỏ rất cần tình yêu của ba, không thể nào bắt Hương Vi đuổi anh ta đi được.

“Vậy… Có chuyện gì cứ gọi cho anh” Hoàng Công Thanh hơi lo lắng khi để Nguyễn Cao Cường ở lại đây.

“Sẽ không có chuyện gì đâu. Hơn nữa anh còn ở ngay bên cạnh.

Em có gì phải lo lắng?” Đào Hương Ví nhìn ra được lo lắng của anh.

Hoàng Công Thành suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, lúc này anh mới yên tâm về nhà.

Đào Hương Vi đi đến cửa phòng con gái, khẽ liếc nhìn, thấy Nguyễn Cao Cường đang chơi cùng con bé, cô cũng không đi vào tránh làm phiền hai bố con Cô vào phòng làm việc và bật máy tính lên nghiên cứu tài liệu. Cô cứ mải miết đọc, đêm cứ thế vào khuya từ lúc nào. Có người gõ cửa phòng làm việc, cửa phòng vẫn mở nên cô ngẩng đầu là nhìn thấy bóng dáng cao lớn của anh đang đứng đó.

“Mời vào” Anh thong thả bước tới: “Em đang làm việc?”

“Ừ, em đang giải quyết một chuyện” Ngừng một chút cô nói tiếp: “Vân Nhi đâu?”

“Con bé đang ngủ.”

“Ngủ ư?” Cô liếc nhìn đồng hồ, bình thường con bé còn thức muộn hơn nhiều mà.

“Vậy thì anh…” Cô muốn hỏi anh chuẩn bị đi về đúng không?

Vẻ như đoán trước được cô muốn nói gì, anh lạnh lùng nói: “Anh muốn đi tắm”

Đào Hương Vi nhướng mày đụng phải đôi mắt phượng sâu thắm của anh:'”…

“Hôm nay làm việc cả ngày, còn phải ăn tối với đối tác, anh muốn đi tắm” Anh cũng là người rất thích sạch sẽ.

“Anh biết phòng tắm ở đâu mà, anh cứ tự nhiên đi” Cô đành phải nuốt lại mấy lời vừa định nói vào họng, nói như vậy là biết ý anh muốn qua đêm ở đây.

Mà ban nãy cô cũng đã đồng ý cho anh ngủ lại, nên bây giờ cũng không tiện mở miệng tiễn khách. Sáng mai Vân Nhi tỉnh dậy mà không nhìn thấy anh chắc chắn sẽ rất buồn.

Nguyễn Cao Cường thấy cô có vẻ bận nên không tiếp tục làm phiền nữa:”Được.” Anh không khách sáo, xoay người đi ra ngoài.

Người đàn ông khế cong môi đi tới trước mặt cô: “Phát ngốc gì đây, đâu phải lân đầu em nhìn thấy tôi như thế này.”

Lời nói của anh khiến cô tỉnh táo lại mặt đỏ bừng xấu hổ, bây giờ cô chỉ muốn đào một cái lỗ mà chui vào. Bản thân quá vô dụng đi, sao có thể nhìn anh chắm chằm như một con ngốc thế chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc