TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 452: Trong mơ tôi cũng muốn gặp được anh ấy

Không biết có phải vì quá nhớ Hà Tuấn Khoa không mà sau một hồi mê sảng Lâm Hương Giang đã thực sự tỉnh lại.

Cô đột nhiên mở mắt, miệng vẫn lẩm bẩm: “Tuấn Khoa… Đừng đi…”

Cô tỉnh lại mới phát hiện người ngồi bên giường là Henry. Cô đang nắm chặt tay anh, hình như trong lúc hôn mê cô đã nhìn anh thành Hà Tuấn Khoa.

Cô vừa định cử động thì phát hiện ngực đau vô cùng. Lúc này mới nhớ lại chuyện bản thân bị trúng đạn, sau đó Hoài Vũ xuất hiện.

Anh ấy đã cứu cô.

Nói vậy tức là… cô vẫn chưa chết?

Trông thấy cô đã tỉnh, yết hầu của người đàn ông vô thức trượt xuống, cảm xúc dâng trào trong lồng ngực, trong nhất thời không.

biết nên nói thế nào.

Không ngờ, cô lại lên tiếng trước: “Cậu Henry? Sao anh lại ở đây?

Phải rồi, trong mắt cô lúc này, anh vẫn là chỉ là cậu Henry.

Henry mím môi nhìn cô chẳm chäm mất mấy phút. Lúc mở lời thì giọng có chút khàn khàn: “Tôi… nghe nói cô bị trúng đạn, nên đến xem cô thế nào rồi.”

Lâm Hương Giang không khỏi ngạc nhiên. Tuy răng cô đã giúp anh điều chế một loại nước hoa giúp ngủ ngon, nhưng quan hệ của họ trước giờ không được vui vẻ cho lắm.

Anh hết lần này đến lần khác muốn đuổi cô đi, cũng chẳng nói được lời nào tốt đẹp với cô. Tại sao bây giờ tự dưng lại có lòng tốt đến thăm cô?

“Anh sợ tôi chết rồi, không ai điều chế nước hoa cho anh à?” Cô chỉ nghĩ ra được mỗi lý do này.

Henry ánh mắt lóe lên, rồi anh nói một cách thản nhiên: “Chắc là vậy!”

Lâm Hương Giang thấy cả người rất mệt mỏi, một giây tiếp theo cô không gượng nổi mà lại ngất đi. Trong tiềm thức, cô lại nắm chặt tay anh: “Anh… anh có nhìn thấy một người đàn ông đeo mặt nạ không?”

Cô muốn gặp Hoài Vũ. Cô sợ rằng mình sắp không chống nổi nữa, không thể gặp mặt Hà Tuấn Khoa lần cuối Henry nhìn thấy cô đang lo lắng, anh im lặng vài giây rồi khẽ gật đầu: “Có.”

“Cậu ta ở đâu? Nhờ anh giúp tôi gọi cậu †a được không?”

“Cô gấp vậy sao?”

“Phải, tôi có chuyện rất gấp… chỉ có cậu ấy mới có thể giúp tôi gặp được người tôi muốn gặp”

Đôi mắt Henry như mờ đi đôi chút: “Cô.

muốn gặp anh ta đến vậy sao?”

“Phải… Trong mơ tôi cũng muốn gặp.

được anh ấy, nhưng anh ấy lại hiếm khi xuất hiện trong giấc mơ của tôi” Giọng cô buồn bã Nhìn thấy cô như vậy, trái tim anh bất giác nhói lên. Giọng trầm thấp của anh trở nên khàn khàn: “Vậy thì cô phải cố gượng, cô sẽ sớm gặp lại anh ấy thôi, vả lại… anh ấy sẽ không trốn cô nữa”

Lâm Hương Giang ngơ ngác nhìn anh, tự hỏi tại sao anh lại nói điều này?

“Anh… đã từng gặp anh ấy rồi sao? Anh ấy nói với anh sao?” Có phải lúc cô hôn mê Hà Tuấn Khoa đã đến?

Henry chỉ gật gật đầu không nói gì.

Lâm Hương Giang lập tức kích động, bàn tay nằm lấy tay anh có lực hơn một chút, tim cũng không tự chủ mà đập nhanh hơn: “Anh gặp anh ấy lúc nào? Anh ấy đến thăm tôi phải không?”

Hơi thở của cô càng lúc càng gấp, tiếng chuông cảnh báo vang lên, báo hiệu cô đang rơi vào tình trạng nguy hiểm.

Henry sắc mặt thay đổi, lập tức trấn an cô để cô bình tĩnh lại: “Cô đừng kích động, anh ấy chắc chắn tới gặp cô. Đợi khi cô khỏe lại thì có thể nhìn thấy anh ấy mỗi ngày rồi.”

*Tôi muốn gặp anh ấy ngay bây giờ, bây giờ..” Cô vẫn cương quyết nắm lấy tay anh không buông, nhưng sau một hồi thở hổn hển, cô nhắm mắt, lại mất đi ý thức lần nữa.

Henry hoảng hốt, anh gọi lớn: “Bác sĩ!

Đến đây maul”

Sau tiếng chuông báo, bác sĩ đã lập tức đến ngay, nên vừa lúc anh gọi thì bác sĩ cũng vừa đến.

Hoài Vũ nãy giờ đều đợi trước cửa. Anh nghe thấy âm thanh cũng vội đi vào.

Bác sĩ đến kiểm tra cho Lâm Hương Giang và theo dõi các chỉ số trên thiết bị.

“Chúng tôi chuẩn bị tiến hành cấp cứu, mời mọi người ra ngoài” Bác sĩ bảo họ như.

vậy, xem ra tình hình có vẻ không ổn.

“Anh nhất định phải cứu cô ấy cho tôi!”

Henry trầm giọng.

“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức”

“Tổng giám đốc, chúng ta ra ngoài đừng cản trở bác sĩ làm việc” Hoài Vũ tiến đến đẩy xe lăn ra ngoài.

Henry cứ nhìn gương mặt trắng bệt của Lâm Hương Giang, mãi cho đến khi cánh cửa phòng bị đóng lại.

Gương mặt anh trở nên lạnh lẽo u ám như rừng thẳm. Chết tiệt, anh sẽ không để yên cho Sở Châu Nam.

“Liên lạc với Cố Ngân Phương, bảo cô ấy đến gặp tôi nhanh nhất có thể” Anh đột ngột ra lệnh cho Hoài Vũ.

Hoài Vũ không biết vì sao đột nhiên anh lại muốn gặp Cố Ngân Phương. Chẳng lẽ là muốn hợp tác với nhà họ Cố đối phó nhà họ.

Sở?

Anh cũng không dám hỏi nhiều, nhanh chóng đi thực hiện.

Henry luôn túc trực ở bệnh viện canh chừng Lâm Hương Giang. Bác sĩ nói với anh cô ấy đã qua thời kỳ nguy hiểm, nhưng cũng sẽ không tỉnh lại nhanh như vậy.

Khi Cố Ngân Phương đến bệnh viện gặp anh, đã là chuyện của một ngày sau.

Cô không biết đã xảy ra chuyện nghiêm trọng như thế, nếu không cô đã không đến muộn.

“Theo lời anh thì do chính Sở Châu Nam cho người lấy mạng của Lâm Hương Giang?”

Vẻ mặt cô kinh ngạc, chỉ mới hơn mười ngày không gặp, mọi chuyện lại đến mức nguy.

hiểm như vậy.

“Ngoại trừ ông ấy còn ai có thể coi trời bằng vung ở đây?” Đôi mắt Henry nheo lại u ám.

Cố Ngân Phương rốt cuộc cũng đã tiêu hóa xong những tin tức này. Đối với tất cả hành vi của Sở Khả Thiên, cô cũng rất căm phẫn: ‘Lâm Hương Giang không làm gì sai.

Nếu tôi gặp phải chuyện này, đừng nói là thiến hắn, tôi trực tiếp giết hắn luôn cũng còn được!”

Nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy khá nhẹ nhõm.

Lâm Hương Giang ra tay cũng đủ “Anh gọi tôi đến đây gấp như vậy làm gì?

Muốn hai chúng ta hợp lực đối phó Sở Châu Nam sao?

Nói ra thì cô cũng không ưa gì Sở Châu Nam. Ngoài mặt luôn ra vẻ tử tế, nhưng bên trong thì không chuyện xấu xa gì không làm.

Henry nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm, rồi nói: “Tôi muốn cô đưa cô ấy rời khỏi nước Mỹ trở về nhà họ Nguyễn Cao.” Nơi này quá nguy hiểm, không thế để cô ấy tiếp tục ở lại đây nữa.

Người của nhà họ Sở nhất định sẽ còn quay lại. Trừ phi cô ấy chết thật, bằng không họ sẽ không tha.

“Vậy còn anh thì sao? Anh không đi cùng tôi sao?” Cố Ngân Phương hỏi dồn, anh ta ở lại đây cũng rất nguy hiểm.

“Sở Châu Nam tạm thời sẽ không đụng gì đến tôi, huống hồ..” đôi mắt như chim ưng của anh nheo lại, ánh lên một tia lạnh lẽo.

Anh nói: “Ông ta còn làm tổn thương người phụ nữ của tôi..” Anh không thể không làm gì mà ra đi.

Ít nhất anh cũng bắt nhà họ Sở phải trả giá thật đất cho việc này.

Cố Ngân Phương biết rõ, tuy rằng hai năm qua anh chỉ nghỉ ngơi phục hồi thương thế, cũng không ra ngoài, nhìn như một kẻ vô dụng. Thực ra thế lực trong tay anh đang ngày càng bành trướng.

Việc hợp tác giữa cô và anh ta cũng chưa từng dừng lại, chỉ là anh ấy muốn tự tạo.

thế lực riêng mình, không dính dáng gì đến nhà họ Hà. Cho nên nhà họ Hà cũng không có tin tức gì về anh.

Dù nhà họ Sở có lợi hại thế nào đi nữa nhưng nếu anh thực sự muốn làm họ sụp đổ cũng không phải chuyện gì quá khó.

“Được, vậy tôi sẽ đích thân đưa cô ấy về nhà Nguyễn Cao. Anh ở đây cũng phải tự cẩn thận. Cần gì có thể nói với tôi” Cố Ngân Phương cũng biết, chỉ có đưa Lâm Hương Giang rời khỏi đây, bảo vệ cô khỏi nguy hiểm, anh mới làm tốt những việc khác được.

Sau đó cô bảo Tả Dạ sắp xếp máy bay.

riêng cho cô, chỉ có cách này mới có thể nhanh chóng đưa Lâm Hương Giang đi.

Henry trở về nhà họ Sở mà không có Hoài Vũ. Anh đã bảo Hoài Vũ cùng Cố Ngân Phương đưa Lâm Hương Giang đi.

Hơn nữa, Hoài Vũ bây giờ cũng là đối tượng truy sát của nhà họ Sở.

Sở Khả Vy vẫn luôn đợi anh. Cô đã nghĩ có khi anh sẽ không về nữa.

Trong lúc cô sắp không còn kiên nhẫn, thì Jess chạy vào báo: “Cậu Henry về rồi”

Đột nhiên cô đứng dậy khỏi sô pha, bước nhanh ra ngoài. Cô phải đích thân ra đón anh, cô không muốn chậm trễ một giây phút nào, nhất định phải nhìn thấy anh ngay lập tức!

Bình luận

Truyện đang đọc