TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 49 Tắm uyên ương

Phan Thanh Y nháy mắt biến sắc, vừa oán vừa hận nhìn chằm chằm cô: “Lâm Hương Giang, cô biết tôi vì sao muốn về đây ở không?

Bởi vì tôi muốn triệt để đuổi cô ra khỏi nhà họ Hà, cô cứ ở đó chờ đi!”

Lâm Hương Giang nghênh mặt trước ánh mắt cô ta, thấy vẻ cam lòng và tức giận trong mắt cô ta, căn bản là hận không thể lập tức đuổi cô đi, hoặc là làm cho cô biến mất.

Cô không kiềm được cảm thấy buồn cười “Phan Thanh Y, năm năm trước cô cướp hôn lễ của tôi lại cướp người đàn ông của tôi, hôm nay ngươi lại muốn phá gia đình tôi, cô nói xem thứ người như cô có phải bị điên rồi hay không? Không muốn thấy tôi sống tốt đến thế kia à?”

Phan Thanh Y đã sớm đi vào trạng thái cực đoan, làm gì còn nghe ra được đạo lý gì nữa, cô ta âm lãnh cười gắn: “Không sai, tôi không cho phép cô sống tốt hơn tôi! Nếu không thì cô thức thời tự mình rời đi, giống như năm năm trước,cô đi rồi thì không phải tốt hơn sai, cần gì phải quay trở lại”

“Cô không biết vì sao tôi quay trở lại à?”

Lâm Hương Giang rất nhanh tiếp lời cô, ánh mắt nhìn thẳng cô trở nên sắc bén, rất nhanh mở miệng: “Bởi vì cô đó, cô cướp đoạt hết thảy của tôi, cô nói xem tôi có thể nhân từ bỏ qua cho cô không?”

Cô biết Phan Thanh Y trăm phương ngàn kế muốn đuổi cô đi, bất quá là vì Hà Tùng Nhân, vì sợ cô trở lại cướp Hà Tùng Nhân, vì vậy cô cố ý nóinhư vậy.

Thần sắc Phan Thanh Y quả nhiên biến đối: “Tôi quả nhiên đoán không sai, đúng làcô chưa từ bỏ ý định với Tùng Nhân mà!”

“Đúng vậy, hắn hại cha tôi không được bác sĩ cứu chữa đến nỗi phải chết, cả côvà hắn, tôi đều không buông tha” Lâm Hương Giang giờ phút này, bề ngoài nhìn vẫn rất bình thường, nhưng đáy mắt sục sôi lửa giận.

Phan Thanh Y nghe vậy ngớ người, ngay sau đó nhíu mày, cha cô…

Lâm Hương Giang rất nhanh giấu đi những ưu tư đó, vừa nhếch mép vớiPhan Thanh Y: “Đúng rồi, nếu cô muốn vào đây ở, vậy cô nên hiểu quy củ một chút, sau này phải gọi tôi là thím Út”

Cô dứt lời không nhìn xem sắc mặt Phan Thanh Yđã biến đổi thành thế nào nữa, cất bước vượt qua cô đi thẳng về phía trước.

LúcPhan Thanh Yhoàn hồn, Lâm Hương Giang đã đi được một khoảng xa, cô tức giận siết chặt quả đấm: “Lâm Hương Giang!”

Mẹ nó! Gọi cô ta làthím Út? Côta xứng sao?

Côta thật sự cho rằng có Hà Tuấn Khoa che chở, thì cô ta không cần coi ai ra gì nữa à?

Cô không tin, Hà Tuấn Khoa có thể bảo vệcô một lúc, nhưng có thể bảo vệ cô cả đời sao?

LúcLâm Hương Giang trở về phòng phát hiện Hà Tuấn Khoa cũng ở đây, hản đang nói chuyện điện thoại.

Con trai ở dưới lầu đánh cờ vớiHà Phương Đông, cho nên trong phòng không có những người khác.

Lúc cô mở cửa, người đàn ông đang nghe điện thoại quay đầu nhìn thấycô, ánh mắt hai người giao nhau trong tích tắc, cô liền dời ánh mắt đi chỗ khác, định lui ra ngoài cửa, bây giờ hẳn là cô không tiện bước vào.

Chẳng qua lúc cô chuẩn bị đóng cửa lại, người đàn ông cúp điện thoại, nhìn thắng cô nói: “Vào đây”

Bước chạn Lâm Hương Giangngập ngừng một lát, sau mấy giây chần chừ cuối cùng vẫn đi vào.

“Anh… Không phải ở phòng làm việcsao?”

Côngồi xuống, ghế sa lon trong lúc nhất thời cũng không biết nói với hẳn cái gì, thuận miệng hỏi một câu.

Có lẽ do mới vừa rồi đụng phải Phan Thanh Y, tâm trạngcô không tốt lắm, hoặc là lại nhớ cha, trong lòng buồn rầu.

Hà Tuấn Khoa từ trên cao nhìn xuống, đứng trước mặt cô, tùy tiện liền phát hiện hết thảy ưu tưcủa cô, hẳn liềncô ngồi xuống bên cạnh: “Sao vậy? Không vui à?”

Ánh mắt Lâm Hương Giangchợt lóe lên, ngay sau đó nhếch môi với hắn, mỉm cười: “Không có.”

Bao nhiêu ưu tư cô đều viết hết trên mặt, bất quá là miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo thôi.

Đàn ôngnhìn chăm chú cô không chớp mắt, tựa như là chỉ cần nhìn thì có thể giamcô vào trong lòng: “Bởi vì họ về đây ở, cho nên em không vui?”

Ánh mắt người đàn ông quá mức khiếp người, cô cảm giác ở trước mặt hắn mình giống nhưbị phơi bày hết thảy, cảm giác này vô cùng tệ hại, cô rủ mắt xuống, tâm trạng ủ rũ: “Tôi không có, anh không cần…”

“Nếu như em không muốn nhìn thấy họ, tôi có thể bảohọ đi” Người đàn ông bâng quơ nói một câu, đối với hẳn mà nói, đây bất quá là chuyện dễ dàng.

Lâm Hương Giang ngẩn ra, bảoho đi?

Không thể chối, cô quả thật không muốn ở chung với họ, hằng ngày ra cửa không gặp vào nhà cũng gặp, nếu như có thể bảohọ rời đi, điều đó đương nhiên là tốt nhất.

Chẳng qua là…

Côcong môïtự giễu: “Cũng không cần, mất côngchủ tịch lại đem tội danh ác độc gán lên người tôi”

Chuyện Phan Thanh Y về đây ở;Hà Phương Đôngvốn đã đồng ý, còn nói cô ở nhà họ Hà nghỉ ngơi cho khỏe, bổ dưỡng thân thể, có lẽ còn có cơ hội mang thai.

Nếu như Hà Tuấn Khoacố chấp bảohọ dọn ra ngoài, đến lúc đó người có tộichỉ có thể là cô.

Hà Tuấn Khoa nhìn gò má trắng nõn củacô, cười mà như không: “Như vậy em cũng để ý cách nhìn của ông già đấy chứ? Em muốn làm con dâu ngoan trước mặt ông ấyà?”

Lâm Hương Giang dời mät nhìn về phía gương mặt cười giễu của người đàn ông, ho nhẹ một tiếng: “Tôi làm như vậy còn không phải là vì anh sao, khỏi mất công lại bị ông cụéply hôn với tôi, kết hôn với người đàn bà khác.”

Ánh mắt người đàn ông đảo nhanh, đáy mắt tỏa ra ánh sángnhàn nhạt, độ cong bên mép càng lớn hơn một chút: “Nói như vậy em  ở đây là vì tôi muốn? Vậy tôi có phải nên thật lòng cảm ơn emhay không, bà Tùng Nhân?”

“Anh làm gì để cảm ơn tôi?” Cô ngược lại cảm thấy tò mò, nhìn hắn lúc bình thường đối với bất kỳ chuyện gì đều giữ dáng vẻ lãnh đạm, người như vậy sẽ chủ động cảm ơn người khác?

Người đàn ông nhíu mày lại, giống như đang nghiêm túc suy nghĩ, lát sau hắn tựa hồ nghĩ đến điều gì, đột nhiên xích lại rất gần cô, ngón tay dài nângcảm cô lên, giọng nói cũng trở nên trầm thấp: “Hay là chúng ta tắm uyên ương đi, nói không chừng còn có thể khoe tình cảm trước mặt ông già, tỏ ra chúng ta vô cùng tâm đầu ý hợp”

Hắn nói gì? Tắm uyên ương?

Lâm Hương Giang trợn trònmắt, đây chính là cái mà hẳn gọi là cảm ơn cô? Hắn không biết xấu hổ à!

Hà Tuấn Khoa thấy dáng vẻ kinh ngạc đến ngây ngườicủa cô, có chút luống cuống, lại có vẻxoän xuýt vì muốn nổi điên lại không thể nổi điên được, độ cong bên méphắn càng sâu hơn, trêu chọc người đàn bà này không phải rất vui sao?

Lâm Hương Giang trợn mắt nhìn hắn,lúc phát hiện vẻ ranh mãnhnơi đáy mắt hắn, chợt cả kinh phát hiện, hắn đang trêu đùa cô!

Suy nghĩ kỹ một chútJời hẳn nói cũng rất khả nghi, họ tảm chung còn cố ý để cho cha hắn biết? Nhìn người đàn ông này, hắn không phải loại người có thể làm được chuyện như vậy, cô làm sao có thể bị hẳn lừa?

Lâm Hương Gianglập tức kịp phản ứng, hípmắt, họcdáng vẻcủa hẳn, cố ý đến gần hắn một chút: ‘Được đấy, vậy ông Tuấn Khoa muốn phục vụ tôi tắm rửa thay quần áo sao?”

Côđến gần một chút, hẳn liền ngửi thấyhương thơm độc hữu trên người cô, suy nghĩ của hän nháy mắt liền bay sạch, hương thơm này luôn luôn làm cho hắn mê mẩn.

Cô không kịp phát hiện, con ngươi đang nhìn chăm chú cô càng lúc càng tối lại.

Ngay lúccôđịnh vạch trần trò lừa bịp của hắn, đang đắc ý cong môi, người chợt cảm thấy nhẹ hãng, cô bị hẳn đột nhiên ôm ngồi lên đùi!

Côcả người căng thẳng, thấp thỏm nhìn ‘Anh muốn làm gì?”

Người đàn ông nghiêm túc nói: “Không phải nói muốn phục vụ em tắm rửa thay quần áo sao?” Hẳn nói xong đúng là muốn đứng lên ôm cô đi đến phòng tắm!

Da đầu Lâm Hương Giang tê dại, hẳn làm thật sao trời?

“Khoan đã.

Cô vội vàng lên tiếng ngăn lại, lúc con ngươi đen thẳm của người đàn ông nhìn thẳng vào mình, cônhếch môi đối với hẳn cười: “Cái đó, tôi đùa thôi mà, anh đừng cho là thật vậy chứ” Không ngờngười đùa giốn cuối cùnglại là cô.

Trong đôi mắt Hà Tuấn Khoa ẩn chứa nét cười yếu ớt, cố làm ra vẻ “Nói như vậy, em vì tôi muốn mà ở lại cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi?”

“Tôitôi..” Rõ ràng ban đầu người trêu ghẹo cô là hắn, làm sao ngược lại biến thành côcó lỗi với hẳn vậy?

Cô bị khóa ngồi trong ngực hắn, cảm giác rất rõ ràng cơ bắp cường tráng, đường cong mê người của hẳn, hắn còn dùng ánh mắt áp lực khiến người mặt đỏ tin đập nhìn chăm chú cô, thậm chí cảm giác được hơi thởđàn ông đang phả vào gáy mình, trong lúc nhất thời bên tai bắt đầu nóng ran lên, ngay cả không khí chung quanh cũng trở nên vô cùng mong manh.

Bình luận

Truyện đang đọc