TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 554: Qua lại từ giờ trở đi

“Mẹ, mẹ đẩy lịch đi, con sẽ không đến chỗ hẹn đâu, mẹ cũng đừng có tìm đối tượng xem mắt gì đó cho con nữa” Tạ Phương Lan đã chán muốn đi đối mắt với mấy người đàn ông đó rồi.

Mẹ Tạ nhíu chặt mày: “Đã hẹn xong rồi làm sao mà đẩy đi được nữa? Hơn nữa đó là tiến sĩ nước ngoài về, tiền đồ rất rộng mở, nghe nói còn tuấn tú lịch sự, dù sao đi nữa thì con cứ đi gặp cho mẹ.”

“Mẹ, sau này con không muốn đi xem mắt nữa đâu, con cũng không phải là không gả đi được.

“Mẹ biết con gả đi được, tiền đề là con phải tìm được người đàn ông thích hợp, con không đi xem mắt thì tìm kiểu gì?” Mẹ Tạ nghi ngờ mà nhìn cô ấy, lại hỏi tiếp: “Chẳng lẽ là con đã có đối tượng rồi?”

Tạ Phương Lan vốn không muốn nói ra Cốc Nam Ninh nhanh như vậy, giờ quan hệ của bọn họ Tạ không tính là chính thức.

Nhưng mà nếu cô ấy không nói, thì Mẹ Tạ tiếp tục ép cô ấy đi xem mắt, cô ấy liền nóng máu lên mà nói: “Đúng vậy, giờ con đã có đối tượng qua lại rồi, vì vậy mẹ đừng có giới thiệu ai ai ai cho con nữa.”

Mẹ Tạ nghe thấy vậy liền vui mừng: “Thật sao? Con đã qua lại rồi sao?” Suy nghĩ một chút, vẻ mặt liền trở nên nghiêm túc: “Cậu ta là người như thế nào? Thạc sĩ hay là tiến sĩ? Bao nhiêu tuổi rồi? Làm công việc gì?”

“Mẹ, bọn con vừa mới quen biết chưa được bao lâu, mẹ hỏi nhiều thế làm gì?”

“Không hỏi rõ thì làm sao mà được? Con cũng không nên mà gặp người thế nào cũng qua lại được, con sắp xếp một chút cho mẹ gặp mặt với cậu ta.’ Bà ta muốn kiểm tra trước, nếu như người đàn ông đó giống với tiêu chuẩn, thì bà ta mới cho hai người qua lại mới nhau.

Ánh mắt Tạ Phương Lan trốn tránh: “Nói sau đi, con đang vội đi trước đây” Nhân lúc mẹ chưa phản ứng lại, cô ấy vội vẫy tay mà bước đi.

“Ây da, đừng quên đưa cậu ấy đến gặp mặt mẹ đấy, con phải nhanh một chút..” Mẹ Tạ nhìn theo bóng lưng của con gái mà hét lên.

Tạ Phương Lan gần như là chạy trối chết, cảm giác được có chút không ổn rồi, nếu như thực sự đưa Cốc Nam Ninh đến gặp mẹ…chỉ sợ cô ấy không được qua lại với anh ấy nữa.

Giờ Cốc Nam Ninh đang ở trong biệt thự luyện súng của Lâm Thanh Dương, bình thường nếu như Lâm Thanh Dương không đến, thì chỉ có một mình anh ấy ở đó.

Lúc Tạ Phương Lan đến nhìn thấy anh ấy đang luyện súng, trừ lần trước cô ấy bị uy hiếp mà anh ấy đã nổ súng, thì từ trước đến giờ cô ấy chưng từng nhìn thấy anh ấy dùng súng.

Nhưng mà đêm đó rất tối, cô ấy cũng không thấy rõ anh ấy bản súng như thế nào.

Giờ mới chính thức nhìn thấy anh ấy bản súng lợi hại đến mức nào, mỗi một phát súng đều trúng hồng tâm, kỹ thuật bản súng cũng vô cùng nhanh.

Cô ấy không khỏi mà thầm thán phục, người đàn ông mà cô ấy nhìn trúng thì chắc chắn không sai được.

Đợi Cốc Nam Ninh hạ súng xuống, tháo bịt tai xuống, cô ấy võ tay: “Kỹ thuật bản súng thật giỏi quá.”

Cốc Nam Ninh quay đầu lại nhìn thấy cô ấy, đôi mắt lạnh nhạt không hề có chút gợn sóng nào lại khẽ dao động: “Sao cô lại đến đây?”

“Tôi không thể đến sao? Hay là anh không chào đón tôi?” Cô ấy cố ý hỏi như vậy.

Cốc Nam Ninh vội giải thích: “Đương nhiên là không phải.”

Anh ấy chỉ là không rõ, tại sao cô ấy cứ thích chạy đến chỗ này của anh ấy?

Chẳng lẽ cô ấy..anh ấy không dám nghĩ gì thêm.

“Không mời tôi vào phòng ngồi chút sao?”

Tạ Phương Lan nhìn thấy bộ dang ngốc nghếch của anh ấy, không nhịn được mà nói.

Cốc Nam Ninh phản ứng lại: “Mời đi theo tôi Anh ấy vẫn còn rất khách khí mà đối xử với cô ấy.

Anh ấy tự tay pha trà cho cô ấy.

“Trà này không tồi” Tạ Phương Lan khen ngợi/ Cô ấy nhìn ngôi biệt thự này, vừa nhìn liền biết đây là nơi mà người có tiền mới có thể ở được.

“Anh vẫn luôn ở đây sao?” Cô ấy hỏi.

Cốc Nam Ninh gật đầu: “Ừm, tống giám đốc Khoa bảo tôi ở đây để giúp anh ấy trông coi biệt thự, bình thường thì dạy cho Thanh Dương học súng.”

“Nơi này chỉ có một mình anh ở, nói chỗ này là nhà anh thì cũng không quá đáng nhỉ”

“Tôi chỉ là canh chừng mà thôi, không dám nói chỗ này là nhà của mình.” Anh ấy phân biệt rất rõ ràng.

“Vật anh không muốn có nhà riêng của mình sao?” Cô ấy hỏi.

Cốc Nam Ninh nhíu chặt mày, thực ra Hà Tuấn Khoa đối xử với anh ấy rất tốt, đã mua một căn biệt thự cho anh ấy, còn trang bị cho anh ấy một chiếc xe thể thao cao cấp.

Nhưng mà anh ấy không có hứng thú với những thứ đó, anh ấy cũng không muốn một mình mình ở hự lớn.

Anh ấy không nói với cô ấy những thứ đó, lắc đầu nói: “Tôi đơn thân thì ở đâu thì cũng không sao hết”

Cũng chưa từng nghĩ mình nên có một ngôi nhà, anh ấy đã sớm nghĩ xong rồi, tổng giám đốc Khoa ở đâu thì anh ấy ở đó.

“Thế thì có phải là nói, nếu như anh có đối tượng, thì anh sẽ xây dựng gia đình không?”

Tạ Phương Lan trực tiếp hỏi.

Vấn đề này cứ như đang làm khó anh ấy, anh ấy nghĩ rất lâu mới mở miệng: “Tôi chưa nghĩ đến việc có đối tượng”

Sắc mặt Tạ Phương Lan khẽ thay đổi, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào anh ấy, nói: “Vậy nếu như là tôi thì sao? Nếu như tôi nói tôi muốn qua lại với anh, anh sẽ ắc tôi không?”

Cốc Nam Ninh ngẩn người ra, sau đó mới cảm thấy căng thẳng, cô ấy đang tỏ tình với anh ấy sao?

“Cô..” Cơ thể anh ấy cứng đờ, căng thẳng đến nỗi không biết phải trả lời như thế nào Tạ Phương Lan đã chủ động nói rồi, trực tiếp nằm lấy bàn tay anh ấy đang để trên bàn: “Anh không thích tôi chút nào sao? Tôi có kém.

đến thế không?”

‘Tôi…không phải đâu…” Lòng bàn tay anh ấy toát ra đầy mồ hôi.

“Nói như vậy thì anh không ghét tôi, có thể chấp nhận tôi?” Cô ấy lại truy hỏi “Đúng…Không đúng..’ Cốc Nam Ninh trở nên mông lung rồi, không biết phải trả lời cô ấy như thế nào.

Tạ Phương Lan nhìn thấy anh ấy căng thẳng như vậy, không nhịn được mà bật cười: “Sao lại đúng rồi lại không đúng? Anh thừa nhận thích tôi, vậy thì chúng ta qua lại thử xem” Nếu như cô ấy không chủ động, thì với tính cách của anh ấy, chỉ sợ cô ấy đợi cả đời này thì anh ấy cũng không mở miệng nói thích cô ấy.

“Không được.” Anh ấy lại từ chối rồi.

“Tại sao?” Tạ Phương Lan nhìn thấy ánh mắt anh ấy có chút tổn thương.

“Tôi..không xứng với cô.’ Anh ấy không thể đưa lại hạnh phúc cho cô ấy, anh ấy chỉ là một người vệ sĩ, anh ấy cũng không hiểu chuyện tình yêu.

Tạ Phương Lan nghe thấy vậy liền cong môi: “Nói linh tinh gì đấy, chuyện tình cảm không có gì mà xứng với không xứng cả, chỉ có anh thích tôi, tôi thích anh là có thể ở bên nhau rồi.”

“Thật sao?” Anh ấy nghỉ ngờ mà nhìn vào mắt cô ấy, đơn giản như vậy sao?

Cô ấy gật đầu: “Đương nhiên là thật rồi, trừ khi anh nói anh không hề thích tôi, vậy thì tôi cũng không làm phiền anh nữa”

Anh ấy mím môi không nói gì, anh ấy phát hiện trong lòng mình thực sự là thích cô ấy.

“Sự im lặng của anh đã nói rõ mọi thứ, anh cũng thích tôi, có đúng không?” Cô chớp hai mắt trong veo của mình, cười mà nhìn anh ấy.

Anh ấy buông mắt xuống, cúi đâu mà đáp lại một tiếng: “Ừm..”

Ngay cả thừa nhận tâm tư của mình cũng căng thẳng như vậy.

Tạ Phương Lan bật cười, trong lòng rất vui vẻ: “Vậy thì anh đồng ý tôi rồi, từ giờ trở đi chúng ta sẽ bắt đầu qua lại, tôi chính là bạn gái của anh đấy”

“Ừm” Lần này anh ấy rất nghiêm túc mà gật đầu.

Tạ Phương Lan nắm chặt tay anh ấy, quanh năm anh ấy đều bản súng nên chỗ đó trên tay có vết chai, bàn tay thô ráp như vậy lại làm cho cô ấy cảm thấy an toàn Từ sau khi Tạ Phương Lan nói với mẹ là có đối tượng rồi, mẹ cứ năm lần bảy lượt thúc giục cô ấy đưa người đến gặp mặt.

Cô ấy nghe thực sự là rất phiền, cuối cùng đành đồng ý với mẹ, nhanh chóng sắp xếp thời gian để cho Cốc Nam Ninh gặp bà ta.

Trước đó cô ấy vẫn muốn trao đổi với Cốc Nam Ninh một chút.

“Để tôi gặp mặt với mẹ em sao?”

“Ừm, chỉ cùng ăn bữa cơm với bà ta thôi.”

Tạ Phương Lan tự dưng lại có một vấn đề lớn.

“Có phải là quá nhanh không?” Anh ấy không ngờ được lại gặp phụ huynh nhanh như vậy.

“Mẹ em muốn gặp anh, nếu như bà ta cảm thấy anh thích hợp, thì bà ta sẽ để cho anh cưới em” Lúc bắt đầu Tạ Phương Lan cũng vì việc kết hôn mới qua lại với anh ấy.

“Cưới em?” Cốc Nam Ninh còn kinh ngạc hơn nữa, bọn họ mới qua lại được vài ngày mà thôi.

“Sao nào? Anh không muốn cưới em sao?”

Cô ấy hỏi

Bình luận

Truyện đang đọc