TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Cho dù anh nói là không có gì với Đào Hương Vi, cô cũng sẽ không tin tưởng như vậy.

Đào Hương Vi ra tiệm thuốc mua thuốc để bôi lên mặt mình, không nghĩ tới Nam Thùy Dương lại ra tay ác như vậy, mặt của cô vẫn là bị sung lên.

Sau khi cô ra khỏi tiệm thuốc, một chiếc xe lái đến dừng trước mặt cô.

Hoàng Công Thành đi từ trên xe xuống, đến trước mặt cô: “Mặt của em sao vậy?” Thấy mặt cô bị sưng lên, anh vô cùng kinh ngạc.

Đào Hương Vi đưa tay che mặt lại: ‘Không có gì, không cẩn thận vô tình đụng vào thôi.”

Hoàng Công Thành kéo tay của cô ra, rất rõ ràng nhìn thấy dấu vết của ngón tay: “Đụng bị thương? Sao anh thấy giống như em là bị đánh vậy?”

“Không phải…”

“Em đừng lừa anh, anh có mắt nhìn ra được.” Hoàng Công Thành nhíu lông mày, hơi tức giận.

Đào Hương Vi thở dài một hơi: “Đúng vậy, bị người ta đánh” Không có cách nào để che giấu chỉ có thể nói thật.

“Ai đánh em? Anh giúp em đánh lại!” Anh vừa nói vừa muốn vén tay áo lên muốn đánh.

Nhìn anh xúc động như vậy, cô bất lực cười một tiếng: “Là phụ nữ, anh cũng muốn giúp em đánh lại sao?”

“Phụ nữ? Em đánh nhau với người phụ nữ nào? Em đánh không lại sao?” Hoàng Công Thành cho rắng cô cũng không có yếu đuối.

“Có một chút hiểu lầm, anh không nên hỏi, hiện tại cũng không có việc gì” Cô cùng với Nguyễn Cao Cường còn có chuyện của Nam Thùy Dương, trong thời gian ngắn cũng không thể nói rõ.

Hoàng Công Thành còn muốn hỏi, đột nhiên có người gọi cô: “Chị Hương Vi”

Là Nam Thùy Dương…

Nam Thùy Dương đang ở phía đối diện đi về phía cô, nhìn ánh mắt cô ấy rõ ràng còn mang theo thái độ thù địch.

Một lúc sau, Nam Thùy Dương đi đến trước mặt cô: “Em muốn nói chuyện riêng với chị.”

Đào Hương Vi không nghĩ đến cô ấy lại đi ra tập đoàn Nguyễn Cao nhanh như vậy, là cô ấy cố ý đến tìm cô?

Cô quay qua nhìn về phía Hoàng Công Thành, nói với anh: “Anh vào xe chờ em đi”

Hoàng Công Thành nhận thấy bầu không khí giữa hai người phụ nữ này hơi không bình thường, thậm chí có thể đoán được, cái tát trên mặt của Đào Hương Hi chắc chắn là do người phụ nữ này đánh.

Anh nhìn Nam Thùy Dương một chút sau đó nói với Đào Hương Vĩ: “Được, anh ở trên xe chờ em, có chuyện gì không giải quyết được thì gọi anh” Nghe giọng điệu anh, là muốn giúp cô dạy dỗ Nam Thùy Dương?

Sau khi nhìn anh lên xe, Đào Hương Vi liền nói với Nam Thùy Dương: “Em có lời gì muốn nói với chị”

Nam Thùy Dương kìm nén tức giận ở trong lòng, sau đó nói: “Chị làm ơn có thể cách xa Cao Cường một chút, tốt nhất đừng lại gặp mặt anh ấy nữa” Thật sự cô ấy không có chút khách sáo nào.

Đào Hương Vi nhìn ánh mắt cô ấy: “Nguyễn Cao Cường không có nói rõ với em sao? Vừa rồi chị với anh ta…”

“Anh ấy có nói, mặc dù tôi tin răng anh ấy nói là hai người không có gì, nhưng tôi cảm thấy chị nên có khoảng cách với anh ấy là tốt nhất, dù sao hiện tại anh ấy là người đã có vợ, nếu như anh ấy và chị có cái gì đó, tôi nghĩ danh dự của tập đoàn Nguyễn Cao sẽ bị tổn hại, không phải sao?” Rõ ràng Nam Thùy Dương cho là bọn họ có tình riêng.

Đào Hương Vi thu lại vẻ mặt: “Em thật sự suy nghĩ nhiều quá…”

“Không phải là tôi nghĩ quá nhiều, mà là chị đối với anh ấy là sự tồn tại khó mà quên, có lẽ chị hiểu rõ, đối với người đàn ông mà nói, không có được mới là thứ đáng nhớ nhất, hơn nữa chị còn là mối tình đầu của anh ấy” Nam Thùy Dương không có không khả năng cố ky với cô.

Trong cùng một lúc Đào Hương Vi khó mà trả lời cô ấy.

“Tôi không có cách nào ngăn chị về nước, cũng không có cách nào ngăn chị lui tới với anh ấy trong công việc, lại nói hai người còn có Vân Nhị, tôi chỉ cầu xin chị đừng có lại gặp mặt anh ấy, được không?”

Trong lời nói Nam Thùy Dương ngược lại là có ý cầu xin cô.

Đào Hương Vi thở dài một hơi: “Thật sự em đã hiểu lầm… Không nghĩ đến tôi lại gây rối lớn cho em như vậy, tôi có thể cam đoan với em, tôi với anh ta chỉ lui tới trong công việc, tuyệt đối không có lén lút gặp.

riêng” Cô không muốn tham gia trong chuyện tình cảm của bọn họ.

“Vậy chị hãy bỏ công việc này của anh ấy, từ nay về sau thì không cần gặp mặt” Nam Thùy Dương yêu cầu thêm.

Đào Hương Vi kinh ngạc nhìn cô ấy, sau đó nở một nụ cười nhạt và lắc đầu: “Chuyện này thì tôi không có cách nào đồng ý với em”

Bình luận

Truyện đang đọc