TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Chương 472: Đưa anh ta quay về nhà

Trong phòng bệnh, hai người đàn ông trưởng thành đang bàn luận về việc phẫu thuật thẩm mỹ, đột nhiên có người gõ cửa.

Hà Tuấn Khoa không muốn quấy rầy Lâm Hương Giang, bảo Nguyễn Cao Cường đẩy anh ra ngoài.

Ngoài cửa, là Cốc Nam Ninh bắt được Jess về đây.

Jess ở trong tay Cốc Nam Ninh có hơi run rẩy, nói thật thì anh ta cũng không sợ hãi đến như vậy khi đối mặt với Hà Tuấn Khoa.

Anh ta biết Cốc Nam Ninh là một tay súng thiện xạ, sợ rằng không chú ý một cái, thì bản thân sẽ chết trong tay của anh ta.

“Tổng giám đốc Khoa, tôi đã bắt được người mà anh cần rồi đây” Cốc Nam Ninh mặt không biểu cảm nói.

Jess không dám ngọ ngoạy, cụp rụp hai hàng lông mày lại nhìn Hà Tuấn Khoa, dè dặt cẩn thận nói: “Cậu Henry, anh tìm tôi có chuyện gì vậy ạ?”

Hà Tuấn Khoa liếc nhìn Cốc Nam Ninh, anh ta liền hiểu ngầm trong lòng rồi buông tay ra, thả .Jess ra.

Jess thầm thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó nghe thấy lời Hà Tuấn Khoa nói, thần kinh của anh ta lại căng thẳng một lần nữa “Tôi hỏi anh, Sở Khả Vy đem Hoài Vũ giấu ở đâu rồi?” Anh đi tìm mãi, nhưng mà không tìm thấy.

Lâm Hương Giang nói rằng Hoài Vũ ở trong tay Sở Khả Vy, nhưng không biết bị cô ấy nhốt ở chỗ nào rồi?

Sở Khả Vy lúc này vẫn chưa qua khỏi giai đoạn nguy hiểm, cho dù cô ấy thực sự có thể tỉnh lại, thời gian tiêu tốn cũng quá lâu rồi.

Anh sợ rằng Hoài Vũ không thể đợi lâu đến như vậy được.

“Hả? Cái này… Tôi… Tôi cũng không biết rõ cho lắm” .Jess cúi đầu xuống không dám nhìn Hà Tuấn Khoa.

Anh ta là người thân tín của Sở Khả Vy, nhất định phải bênh vực Sở Khả Vy, anh ta biết răng cô ấy không muốn nói ra tung tích của Hoài Vũ, nên anh ta không dám nhiều lời.

Hà Tuấn Khoa nheo đôi mắt đại bàng lại, lạnh lùng liếc nhìn anh ta, giọng điệu cũng lạnh lùng hơn đôi phần: “Tôi sẽ cho anh thêm một cơ hội để trả lời. Nghĩ cho thật kỹ rồi hãng nói.” Anh không thể không biết.

“Cậu Henry, tôi thực sự không biết. Cô cả không phải nói cho tôi biết tất cả mọi chuyện…” Lời của .Jess đột ngột dừng lại tại đây, bởi vì sau đầu của anh ta bị giữ bởi một khẩu súng.

“Nói nhanh!” Cốc Nam Ninh quát lạnh lùng.

Cả người của Jess giật nảy cả mình, căng thẳng đến nỗi nuốt một ngụm nước bọt, nhìn thấy dáng vẻ mặt vô cảm và cực kỳ lạnh lùng hà khắc của Hà Tuấn Khoa, anh ta ý thức được nếu như mình không nói sự thật, bản thân nhất định sẽ mất mạng “Tôi… Tôi thật sự không biết quá rõ cô cả đã đem anh ấy giấu ở đâu, nhưng trước đây tôi nghe thấy cô ấy phái người đưa một người đến phòng thí nghiệm của cô ấy”

“Phòng thí nghiệm?” Hà Tuấn Khoa vẫn không biết cô ấy có bao nhiêu cái phòng thí nghiệm, đồng tử đông cứng lại: “Ở nơi nào?”

“Tôi có thể đưa các anh đi” .Jess nói “Vậy còn không mau lên đi!” Cốc Nam Ninh lại quát khẽ một tiếng.

“Được được, bây giờ tôi liền đưa các anh đi, anh đừng kích động, chú ý khẩu súng trên tay anh đấy” .Jess sợ chết rằng khẩu súng của anh ta sẽ cướp cò!

Nhưng mà chuyện này đối với tay súng thiện xạ mà nói, là chuyện không hề tồn tại.

Hà Tuấn Khoa nói với Nguyễn Cao Cường: “Giang trước hết xin nhờ cả vào anh, tôi ra ngoài một lát.”

“Em ấy là em gái của tôi, những lời này không nên nói với tôi” Chăm sóc cô ấy là điều cần phải làm.

Có Nguyễn Cao Cường ở đây, Hà Tuấn Khoa có thể yên tâm đi tìm Hoài Vũ.

Trước đây không tìm thấy anh ta, trong lòng của Hà Tuấn Khoa có loại linh cảm không tốt trong một thời gian rất dài không tan biến.

Dưới sự chỉ đường của .Jess, bọn họ đi đến một cái phòng thí nghiệm khác của Sở Khả Vy.

Phòng thí nghiệm này không nằm dưới lòng đất, mà vô cùng quang minh chính đại, nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra là nơi để làm thí nghiệm.

Cửa phòng thí nghiệm bị khóa chặt, hiển nhiên không có ai ở bên trong.

“Tôi không có chìa khóa” Jess chủ động nói thẳng.

Anh ta vừa dứt lời, khẩu súng trong tay Cốc Nam Ninh đã dứt khoát gọn gàng trực tiếp nhắm thẳng vào khóa cửa, một tiếng súng vang lên, cái cửa này cũng không còn khóa nữa.

Cốc Nam Ninh đẩy đẩy .Jess đang kinh hãi: “Đi mở cửa đi” Và anh ta phải canh giữ bên cạnh Hà Tuấn Khoa, để đối phó với nguy hiểm có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.

Jess đã từng đến chỗ này rồi, vì vậy anh †a vẫn có chút quen thuộc với nơi đây.

Anh ta đẩy cửa đi vào trước, tiếp đó ở phía trước dẫn đường.

Phòng thí nghiệm này cực kỳ lớn, đi bộ vào bên trong suốt một lúc lâu mới đến được căn phòng làm thí nghiệm.

“Tôi không chắc chắn cô cả có đưa người đến đây hay không, chúng ta có thể tìm kiếm xung quanh thử xem” Jess nói.

“Tiếp tục dẫn đường đi” Ý của Hà Tuấn Khoa là muốn anh ta giúp tìm kiếm.

“Vậy thì hãy bắt đầu tìm kiếm từ phòng thí nghiệm. Cô cả thường sẽ nhốt người ở trong phòng thí nghiệm, để tiện cho cô ấy…”

Làm thí nghiệm.

Cốc Nam Ninh phá khóa cửa phòng thí nghiệm theo cách tương tự, .Jess đi ở phía trước, ở phía sau anh ta đẩy Hà Tuấn Khoa đi vào.

Trong phòng thí nghiệm có một luồng mùi nước thuốc kỳ lạ, ngửi thấy khiến người ta thấy buồn nôn Nhưng .Jess lại dường như đã quen với loại mùi khó ngửi này rồi: “Nếu như cô cả xử lý một số thi thể, nhất định phải sử dụng đến rất nhiều nước khử trùng và chất bảo quản, còn có hóa chất formalin” Anh ta giải thích tại sao những mùi này lại khó ngửi đến như: vậy.

Không chỉ là vì mùi nước thuốc, mà cả Hà Tuấn Khoa mặt mày nặng nề, không ngờ rằng Sở Khả Vy bình thường thoạt nhìn là một cô cả cao quý và kiêu hãnh như vậy, lại dám đích thân tự mình xử lý thi thể. Mà trái tim của cô ta cũng thật độc ác quá, dám làm loại chuyện như thế này.

Ngẫm nghĩ thật kĩ, cô ta là một người phụ nữ rất ghê gớm. Khuôn mặt của anh đối với cô ta mà nói, thực ra là một mẫu vật thí nghiệm.

Chẳng qua chỉ là anh vẫn xem là may mắn, thí nghiệm của cô ấy không có thất bại, nếu không thì anh đã không phải là gương mặt hoàn mỹ đến mức không thể bắt bẻ này rồi 4ess dẫn bọn họ đi vào trong, đột nhiên dừng lại, phía trước sắp đặt một vài cái bể thủy tinh, một số bế thủy tinh chứa chất lỏng màu xanh lam.

Một trong những chiếc bể thủy tinh không chỉ chứa chất lỏng, mà còn ngâm một con người… nói chính xác là một cái thi thể!

“A… Tuy là Jess biết Sở Khả Vy sẽ làm loại chuyện như thế này, nhưng nhìn thấy người bên trong bể thủy tinh là ai, vẫn sợ hãi tới mức hét chói cả tai.

“Cậu Henry, Hoài Vũ… anh ấy…’ Anh ta sợ hãi bước lùi sang một bên, không thể tiếp tục nói, để cho Hà Tuấn Khoa tự mình xem.

Ánh mắt của Hà Tuấn Khoa nhìn thẳng chăm chẵm vào người trong bể thủy tinh phía trước, tay bỗng nhiên nằm chặt vào tay vịn xe lăn, thân thể chấn động mạnh.

“Hoài Vũ…” Anh rất khó mở miệng, cổ họng đột nhiên hơi khô rát.

Hoài Vũ chết rồi, còn bị Sở Khả Vy ngâm ở bên trong nước thuốc, thi thể của anh ta được bảo quản nguyên vẹn, nhưng cũng có thể nhìn ra được những vết thương bầm tím trên cơ thể của anh ta.

Trước khi anh ta chết đã bị đánh đập tàn nhắn?

Ngay lúc đó, trên người Hà Tuấn Khoa tỏa ra một luồng sát khí chết người.

Anh duỗi ra cánh tay dài ra, đột nhiên nằm lấy cổ áo của .Jess, trực tiếp kéo anh ta lại, hết sức lạnh lùng nói: “Nói! Là ai đã đánh anh ta hả?”

Ngày hôm đó khi Sở Khả Vy cướp Lâm Hương Giang và Hoài Vũ từ trong tay Sở Khả Thiên đi, anh ta đã bị đánh đến mức hấp hối rồi “Là… là cậu chủ, thuộc hạ của anh ấy đã đánh đập Hoài Vũ rất tàn nhẫn. Khi tôi và cô cả đến, anh ta đã sắp không qua khỏi nữa rồi. Cô cả còn nói rằng sẽ cứu anh ta, có thể là không được cứu…” Toàn thân .Jess run rẩy, Sợ rằng anh sẽ trút cơn giận lên người anh ta.

Sở Khả Thiên?

Nếu không phải vì Sở Khả Thiên đã chết rồi, anh nhất định sẽ tự tay lấy mạng của anh ta, trả thù cho Hoài VũI Hà Tuấn Khoa hất mạnh đẩy .Jess ra, đau buồn nhìn Hoài Vũ đã chết, một luồng hơi thở trong đáy lòng thực sự khó mà kìm nén được.

Hoài Vũ đã theo anh nhiều năm như vậy, bây giờ lại để anh ta chết ở đây, nói anh không khó chịu thì đó chỉ là Ờ Cũng không biết đã xem bao lâu rồi, anh nhắm mắt lại, sau khi hít một hơi thật sâu rồi mới lên tiếng: “Cốc Nam Ninh, tìm người đến đưa anh ta về nhà” Anh không thể để Hoài Vũ chết ở bên ngoài được, muốn đưa anh ta về an táng.

“Vâng” Cốc Nam Ninh trả lời.

Bình luận

Truyện đang đọc