TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

Đào Vân Nhi không vào nhà bếp, cô bé cũng không nghĩ tới chuyện sẽ để ba mình nhìn thấy một màn thân mật của mẹ mình và chú Thành như vậy rốt cuộc cô bé mới nhìn thấy sắc mặt của ba mình ở phía đầu kia của video đang rất khó nhìn, điều này cho thấy ba cô bé vẫn rất để ý đến mẹ cô bé, đúng không?

Vội vã trở lại sô pha bên kia khẽ gọi: “Ba ơi…”

“Ba còn có việc phải làm, con ăn cơm ngon nhé.”

Đào Vân Nhi còn chưa kịp nói hết lời, cuộc gọi video đã kết thúc.

Đào Vân Nhi đã có thể xác định được, chắc chẳn là ba cô bé đang không vui, ba không muốn nhìn thấy mẹ và chú Thành quá thân mật.

Thật ra cô bé có thể cảm nhận được trong lòng ba vẫn có mẹ, thế nhưng chuyện làm cô bé không hiểu được là tại sao ba mình lại muốn kết hôn với Nam Thùy Dương cơ chứ?

Còn về phần mẹ mình… Cô bé không rõ lắm trong lòng mẹ mình còn quan tâm đến ba hay không.

“Con vừa nói chuyện điện thoại với ai à?” Đúng lúc này Đào Hương Vi đi ra, nhìn thấy con gái đang nắm điện thoại di động ngẩn ngơ, trên màn hình di động biểu hiện cuộc trò chuyện đã kết thúc.

Đào Vân Nhi lấy lại tinh thần, cũng không có ý che gi ba con nói đêm nay ba muốn tăng ca, hỏi con ở đây ăn uống có ngon không”

“Vậy con trả lời ba con thế nào?” Đào Hương Vi thầm nghĩ, thế nên bây giờ Nguyễn Cao Cường đã biết tối nay mẹ con cô đến nhà Hoàng Công Thành ăn cơm rồi, đúng không?

Chẳng qua là coi như anh biết thì có sao? Cô nghĩ nhiều như thế làm gì?

“Con nói, con và mẹ đến nhà chú Thành ăn cơm, ba nói chú Thành nấu cơm sao ngon bằng đầu bếp chuyên nghiệp trong nhà được.”

Đôi mắt Đào Hương Vi giật giật, quả nhiên những lời tự cho mình là đúng như thế cũng chỉ có Nguyễn Cao Cường mới có thể nói ra được.

“Ai nói cơm chú là không so được với đầu bếp chuyên nghiệp?”

Hoàng Công Thành vừa từ phòng bếp đi ra đúng lúc nghe được cô bé nói như thế lập tức hỏi lại.

Thấy người đã ra, Đào Vân Nhi le lưỡi, không dám nói tiếp.

“Anh đừng nghe anh ấy nói, từ trước đến giờ anh ấy vẫn luôn tự cho mình là đúng như thế” Đào Hương Vi quay qua nói với anh.

Ấy vậy mà Hoàng Công Thành lại cười cười nói với Đào Vân Nhi: “Đợi lát nữa cháu nếm thử món chú làm là có thể biết nó có ngon như đầu bếp chuyên nghiệp làm không rồi.”

“Vâng, cháu rất chờ mong” Đào Vân Nhi nói.

Tốc độ của Hoàng Công Thành vô cùng nhanh, không mất quá nhiều thời gian đã làm xong một bàn cơm tối.

“Vân Nhị, lại đây ngồi, nếm thử tay nghề của chú nào.” Hoàng Công Thành gọi cô bé ngồi vào bàn ăn.

Đào Vân Nhi ngồi cạnh mẹ mình, cô bé nhìn thấy một bàn thức ăn sắc hương vị đầy đủ, không nhịn được khen một cậu: “Xem ra không kém đầu bếp chuyên nghiệp trong bếp nhà bố cháu chút nào đâu ạ.”

“Cháu cứ thử trước đi rồi lại nói” Hoàng Công Thành cầm đũa vừa gắp thức ăn cho cô bé vừa bảo: “Nghe mẹ cháu nói cháu rất thích ăn cá kho, thử một chút xem món cá kho chú làm thế nào.”

“Cảm ơn chú Thành.” Vân Nhi vẫn rất có lễ phép.

Hoàng Công Thành gắp cho cô gái nhỏ một chút, sau đó lại gắp cho Đào Hương Vi: “Nào, để anh gỡ cá cho em.”

“Anh không cần gắp thức ăn cho mẹ con em đâu, anh cứ ăn đi ạ.”

Đào Hương Vi nói “Không sao, hai người qua đây ăn cơm, đương nhiên anh phải chăm sóc tốt cho hai người rồi” Hơn nữa anh rất thích làm những chuyện thế này.

Hoàng Công Thành thấy Đào Vân Nhi ăn cá kho, lập tức hỏi: “Mùi vị thế nào?”

“Không giống món cá kho do đầu bếp chuyên nghiệp trong bếp nhà ba cháu làm, nhưng món chú làm ngon hơn nhiều ạ” Lời này cô bé nói là thật.

“Đương nhiên rồi, dù sao cũng là món do chú đi học về mà” Hoàng Công Thành bày ra vẻ mặt kiêu ngạo nói.

“Chú à, chú học nấu ăn sao ạ?” Vân Nhi lập tức hỏi.

“học chứ, thế nên sau này mẹ con cháu muốn ăn cái gì chú cũng có thể làm được hết.”

“Cảm ơn chú ạ”

Cho đến bây giờ, kết quả sát hạch của Đào Vân Nhi đối với anh xem như thoả mãn.

Bình luận

Truyện đang đọc