TỔNG TÀI BÁ ĐẠO LÀ CHA CỦA CON TÔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 299: Chó săn căn người

Thấy cô cau mày, bộ dạng ông chủ không tình nguyện, ánh mắt Hà Tuấn Khoa tối sầm đi: “Làm sao? Đính hôn với anh khiến em khó sử như vậy sao?”

Đổi lại là người phụ nữ khác thì đừng nói là đính hơn, cô ấy còn ước có thể nhanh chóng kết hôn trở thành bà Hà của anh. Còn cô thì ngược lại, còn bày ra bộ dạng ủy khuất với hắn.

Bây giờ anh rất nóng lòng muốn dán cho cô một cái nhãn ‘Bà Hà, rất sợ cô sẽ bị những người đàn ông khác lừa đi mất.

“Em nói người đàn ông của mình là chó, vậy thì em là cái gì?”

“Em.”

Đúng, cô thật ngốc, lại có thể gián tiếp tự mắng mình!

Hà Tuấn Khoa thật sự là nói được thì làm được, một ngày sau khi họ trở về từ biển, anh đã đưa ra một thông báo chính thức về tin tức đính hôn của hai người bọn họ, đồng thời cũng nói cho mọi người biết nhà họ Hà và nhà họ Nguyễn Cao sẽ kết thành thông gia.

Theo lý thuyết khi hai gia đình lớn liên hôn thì bọn họ ít nhất phải làm một cái tiệc đính hôn, mời bạn bè thân thích tới chúc mừng.

Nhưng mà ý của Lâm Hương Giang là không muốn phải bày vẻ quá phô trương, Hơn nữa, cô còn là Lâm Hương Giang đã hủy hôn trước mặt mọi người vào hai năm trước, những bạn bè, thân thích của nhà họ Hà nhất định sẽ nhớ rõ, nếu như mời bọn họ đến tiệc đính hôn thì không phải là tự gây khó chịu cho chính mình sao?

Cũng may là Hà Tuấn Khoa đã nghe theo lời cô, chỉ đưa ra một thông báo là đủ rš Về phía nhà họ Hà, Hà Hàm Bội thấy Hà Tuấn Khoa đưa ra tuyên bố đính hôn thì vô cùng nổi nóng.

Khi An Thu Huyền tiến vào thì thấy khuôn mặt tối tăm của chị ta, những người hầu trong nhà đều bị dọa sợ không dám đứng gần.

Đáy mắt của cô ta chợt lóe lên một tia u ám, ngay sau đó bước tới với bộ dạng như ngày thường.

“Cô, cô làm sao vậy? Ai lại chọc giận cô?

Bây giờ phải làm sao để cô hết tức giận đây?”

Nhìn thấy là An Thu Huyền tới thì sắc mặt của chị ta cũng không còn quá khó coi, nhưng chị ta nhấp môi, nhìn An Thu Huyền có điều muốn nói rồi lại thôi.

An Thu Huyền luôn luôn biết xem mặt mà đoán ý người khác, chần chờ hỏi: “Có phải là do thông báo đính hôn của anh Tuấn Khoa và chị Hương Giang không?”

“Con cũng thấy rồi sao?” Hà Hàm Bội mở miệng, rồi lại lắc đầu, ai mà không biết chuyện lớn như vậy chứ?

Nhẹ nhàng nắm lấy tay cô ta: “Thu Huyền, cô sẽ không đối xử tệ với con, nó chỉ mới đính hôn với Lâm Hương Giang mà thôi, nếu như cô không đồng ý thì nó không thể cưới Lâm Hương Giang, con mới là em dâu mà trong lòng cô lựa chọn.”

Nói cách khác, Chị ta nhất định phải để Hà Tuấn Khoa cưới An Thu Huyền.

An Thu Huyền rũ mắt, đáy mắt xẹt qua một ý cười khó phát hiện, ngoài mặt vẫn mỉm cười hiểu ý: “Cô, con thật sự không sao, cô không cần phải vì con mà gây lộn với anh Tuấn Khoa, con thật sự hy vọng anh ấy tìm được hạnh phúc.”

Cô ta hiểu chuyện như vậy, càng làm cho.

Hà Hàm Bội quyết tâm muốn Hà Tuấn Khoa cưới cô ta.

“Thu Hi trong lòng con nghĩ như thế nào cô biết rất rõ, con không cần nói trái lương tâm mình.” Chị ta dừng một chút, nói tiếp: “Con chuẩn bị một chút rồi đi tìm nó, cho dù như thế nào thì hiện tại con cũng là trợ lý của nó, con phải ở bên cạnh nó.”

An Thu Huyền lập tức hiểu ý của chị ta, chị ta muốn cô đi theo dõi nhất cử nhất động của Hà Tuấn Khoa và Lâm Hương Giang.

“Con biết rồi” Cô ta đồng ý.

Tâm trạng của Hà Hàm Bội tốt hơn rất nhiều: “Như vậy mới đúng, theo cô, Lâm Hương Giang không bằng con, sớm muộn gì Tuấn Khoa cũng sẽ để ý đến con”

Họ đang nói chuyện thì lúc này Hà Tùng Nhân đi vào phòng khách, trong tay cầm một xấp tài liệu.

“Cô” Hà Tùng Nhân hô lớn.

Hai người bên này nhìn anh ta, ngừng nói về đề tài vừa rồi Hà Hàm Bội vỗ vai An Thu Huyền, nhẹ giọng nói: “Con đi nhanh đi”

An Thu Huyền gật gật đầu, ngay sau đó rời đi Hà Tùng Nhân đi đến trước mặt Hà Hàm.

Bội, đưa tài liệu trong tay qua: “Cô, những tài liệu này cần chữ ký của cô.”

Hà Hàm Bội hơi gật đầu, nhận lấy tài liệu rồi xem qua, sau đó chị ta ký tên bằng cây bút Hà Tùng Nhân đưa cho.

“Trong khoảng thời gian này chú của con không có ở đây, con phải theo dõi sát công việc của tập đoàn, có vấn đề gì thì cứ nói với cô.” Hà Hàm Bội vừa ký tên vừa nói.

“Con biết rồi cô.”

Hà Hàm Bội đã ký tất cả tài liệu và đưa lại cho anh ta.

Hà Hàm Bội có chút vui mừng khi nhìn đứa cháu trai trước mặt ngày càng điềm tĩnh và có năng lực.

Hai năm trước, Hà Tùng Nhân đã chủ động đưa ra đề nghị được đến hỗ trợ tại tập toàn mà không cần bất cứ khoản thù lao nào.

Lúc ấy tâm trí của Hà Tuấn Khoa đều đặt lên tìm kiếm Lâm Hương Giang, mọi chuyện ở tập đoàn đều đổ dồn vào một mình chị ta Hà Tùng Nhân chịu tới giúp đỡ thì tất nhiên chị ta rất vui.

Mấy năm nay, hẳn ta làm việc dưới trướng của Hàm Hà Bội, có sự tiến bộ vượt bậc, có nhiều chuyện không cần chị ta hướng dẫn nhưng hắn ta vẫn có thể hoàn thành tốt.

“Nghe nói gần đây con đã đi thăm mẹ mình sao?” Hà Hàm Bội nói chút chuyện phiếm.

Hà Tùng Nhân gật gật đầu: “Vâng, đúng vậy”

“Cô ấy khôi phục như thế nào rồi?” Hà Hàm Bội tiếp tục hỏi.

Trong mắt của Hà Tùng Nhân lóe lên một tia u ám phức tạp, giọng điệu vẫn như bình thường: “Vẫn như vậy”

Nhớ tới bộ dạng của mẹ trong bệnh viện tâm thần thì trong lòng hẳn ta lại quặn thắt dữ dội.

Hà Hàm Bội thở dài một hơi: “Tuy rằng đây là cô ấy tự làm tự chịu, nhưng mà nhìn thấy cô ấy bây giờ thì cô cũng rất đau lòng, hy vọng mẹ con có thể tốt hơn một chút.”

Khuôn mặt của Hà Tùng Nhân trở nên vô cảm: “Bà ấy phải gánh chịu những điều sai trái mà mình đã làm, cô không cần thương cảm cho bà ấy”

Hà Hàm Bội giật mình trước vẻ ngoài bình tĩnh, thậm chí là lạnh nhạt của hẳn ta.

Không ngờ rằng hắn ta có thể bình tĩnh như vậy, dù cho có sai thì đó cũng là mẹ của hẳn ta.

Có lẽ Hà Tùng Nhân không thể tha thứ cho mẹ vì đã giết chết cha của mình.

“Nếu không có chuyện gì nữa thì con đi trước đây” Hà Tùng Nhân từ đầu đến cuối đều rất lịch sự.

Hà Hàm Bội định thần lại, vội vàng nói: “Đi đi”

Nhìn bóng dáng hẳn ta rời đi, chị ta chợt nhận ra mình có chút không nhìn thấu đứa cháu trai này.

Nhưng mà chỉ trong hai năm hẳn ta đã thay đổi quá nhiều.

Hà Tùng Nhân bước ra ngoài, lấy một hộp thuốc từ trong túi áo, rồi châm một điếu thuốc.

Miệng hẳn ta phun ra những làn khói trắng xanh, hẳn ta nheo mắt lại, nhìn chăm chăm cái thông báo hiển thị trên điện thoại.

Hắn ta biết Lâm Hương Giang đã xuất hiện, cũng biết chú đi tìm cô, hẳn ta vẫn luôn kiềm chế không nhìn về phía cô, nhưng bây giờ lại nhìn thấy tin tức về lễ đính hôn của hai người.

Mà tại thân phận của cô là cô chủ nhà Nguyễn Cao!

Như vậy thì bọn họ còn có thể đến với được với nhau được rồi, hắn ta ngày càng ngưỡng mộ chú của mình.

Hà Tùng Nhân phun ra một ngụm sương khói, cười lạnh, bọn họ muốn ở bên nhau sao, hắn ta còn chưa đồng ý đâu!

Bình luận

Truyện đang đọc