HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Ta cũng sắp tham gia khoa khảo, gần đây tiên sinh không thả người, tạm thời không thể đi cùng với muội được.

Ngày mai sau khi gặp tổ mẫu xong, ta sẽ bảo nhị đệ, tam đệ đi cùng muội ra ngoài đi dạo một vòng, mua ít đồ cần thiết, cứ ghi vào trương mục của ta là được rồi.” Tiêu Văn Việt lại hào phóng nói thêm.
Khương thị ngồi ở một bên, nhìn dáng vẻ mấy anh chị em, cũng không vui lắm.
Dù sao thì đại nhi tử không phải do bà ta nuôi lớn, toàn tâm toàn ý hướng về phía lão thái thái.
Trong những năm qua, bà ta đã nhiều lần bảo hắn phải xem A Nguyên như muội muội ruột thịt của mình, nhưng hắn thì hay rồi, miệng thì vâng dạ, nhưng nửa điểm dịu dàng cũng không cho A Nguyên.
“Con cũng đừng cho là ta đối xử tệ với nàng, nàng mới vừa trở về không hiểu quy củ, ra ngoài đi dạo nếu đắc tội với người ta thì cũng gây chuyện cho phụ tử các con.

Trước khi con đến đây, ta đã đáp ứng sẽ may y phục mới cho nàng rồi, bây giờ con sắp thi rồi, những chuyện vặt vãnh này không cần con lo lắng, cứ yên tâm chuẩn bị thi là được.” Khương thị vội vàng nói.
Trong ba nhi tử, bà ta thích nhất là thứ tử.
Nhưng trưởng tử thân thể cốt cách cường tráng, đọc sách cũng khá tốt, sau này nhất định có thể gánh vác cho toàn gia, đương nhiên bà ta hy vọng trưởng tử có bản lĩnh.
“Mẫu thân, muội muội chỉ là tiểu cô nương, sao có thể gây chuyện được?” Tiêu Văn Dũ rất bất mãn với lời này.
“Nếu nói đến gây chuyện, mấy ngày trước đó, nha môn có bắt được một kẻ buôn người.

Người kia lại đánh chủ ý lên trưởng tử của Vĩnh Hoài Hầu, chỉ sợ là có người giật dây.

Mà Hầu thế tử còn nhỏ như vậy, duy chỉ có thứ huynh trong nhà là nhìn hắn không thuận mắt thôi, chuyện này hơn phân nửa chính là do thứ tử kia làm ra! Cùng người tương giao, trước tiên phải nhìn phẩm tính! Nhị đệ cả ngày đi cùng với thứ tử kia, tương lai có thể học được thứ tốt gì chứ?!”
Nói đến chuyện này, Tiêu Văn Dũ tức giận vô cùng.
Hắn biết mẫu thân và tổ mẫu không hợp nhau, giận tổ mẫu dẫn hắn qua nuôi dưỡng!
Nhưng tâm tính mẫu thân không đủ khoan dung độ lượng, Tiêu gia vốn đã gian nan lập thế như vậy rồi, nếu trưởng tử là hắn không nghiêm túc thì cho dù phụ thân có cố gắng thế nào thì Tiêu gia cũng không thể lấy về lại vinh quang lúc tằng tổ phụ còn sống!
Tổ mẫu nhẫn tâm đoạt tử cũng có sai, nhưng năm đó cũng chỉ giữ hắn ở bên người để dạy dỗ chứ không hề ngăn cản hắn và mẫu thân gặp mặt.

Nhưng mẫu thân lại cảm thấy nhi tử mỗi ngày không hầu hạ bên người chính là phản bội bà ta, cho nên từ khi còn bé, mỗi lần gặp hắn đều chỉ buông những lời lạnh nhạt!
Cứ thế mãi, đương nhiên hắn sẽ càng thân thiết hơn với tổ mẫu.
Nhị đệ thì không giống hắn, từ nhỏ đã được mẫu thân cầm tay dạy dỗ, nhưng mấy năm này hắn đã học được thứ gì?!
Mẫu thân nuôi dạy nhị đệ giống như cầm băng trên tay sợ tan, đọc sách thì sợ mệt mỏi, tập võ thì sợ vất vả, ăn cái gì dùng cái gì cũng phải để mắt tới, ngược lại nuôi dạy hắn trở nên vừa gầy yếu vừa kén chọn!
Nuông chiều hắn khắp nơi, không bao giờ dạy dỗ, khiến cho nhị đệ nhìn như ngoan ngoãn hiểu chuyện nhưng trong lòng chỉ toàn ý xấu!
Tiêu Văn Dũ vừa nói với Tiêu Văn Việt, sắc mặt Khương thị lập tức trầm xuống.
“Ta biết con có tiền đồ, nhưng cũng không nên nhìn nhị đệ không vừa mắt như thế! Nếu không phải thân thể cốt cách Việt nhi không bằng con thì công danh của hắn bây giờ cũng không kém cạnh gì con hết!” Khương thị lập tức lên tiếng bênh vực.
Vân Chước nhìn thoáng qua nhị ca Tiêu Văn Việt, phát hiện hắn rất bình tĩnh ngồi cạnh Khương thị, giống như thể đã rất quen thuộc với những lí do thoái thác này.
Rất hiển nhiên, hắn biết nhất định Khương thị sẽ bảo vệ hắn, cho nên hắn căn bản không đặt mấy lời của đại ca ở trong lòng.
Ngược lại còn có vẻ thích thú quan sát Khương thị nổi giận với đại ca mình.
“Mẫu thân! Con đang nói đến chuyện nhà Vĩnh Hoài Hầu đấy! Người nên quản nhị đệ đi, đừng để hắn kết giao với thứ tử kia nữa!” Tiêu Văn Dũ vô cùng tức giận, trong giọng nói còn lộ ra chút bất lực.
Khương thị giận dữ: “Ta thấy con đang muốn quản ta ấy! Ta sinh con ra, thế mà chỗ nào con cũng bất mãn với ta hết, còn phát tiết lửa giận trên thân Việt nhi nữa! Thôi, nếu con đã chướng mắt ta như vậy, ta dẫn Việt nhi đi là được! Con lo lắng cho nha đầu này như vậy thì tự mình lo liệu đi!”
Nói xong, Khương thị xoay người rời đi.
Tiêu Văn Việt mỉm cười, liếc nhìn đại ca, hời hợt nói: “Trưởng tử của Vĩnh Hoài Hầu chỉ là một tiểu oa nhi, đại ca để ý như vậy, người không biết còn tưởng là do huynh sinh ra đấy!”


Bình luận

Truyện đang đọc