HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Quản gia Hồ gia lúc này cũng mười phần cẩn thận, lại bồi thêm một câu: "Cũng mong Tiêu phu nhân thứ lỗi, chủ nhân nhà ta bảo tiểu nhân phải đưa đồ đến tận tay Tiêu đại tiểu thư, thuận đường để tiểu nhân truyền lời cho đại tiểu thư một câu.

"

Thân phận của Tiêu cô nương có thể khiến lão gia phu nhân và tiểu thư nhà ông ấy kinh hãi vô cùng.


Vốn cho rằng chỉ là bà con xa của Tiêu gia, lại không nghĩ rằng lại là đại tiểu thư con vợ cả!

Còn tìm thấy hạ nhân của Tiêu gia thăm dò được: Đại tiểu thư này đi lạc mười hai năm mới trở về, rất đáng thương.


Vốn dĩ, thứ này chỉ cần đưa đến Tiêu gia, đưa cho ai cũng như nhau, nhưng tiểu thư nhà ông ấy cảm thấy không đúng lắm!

Nếu như Tiêu cô nương ở trong nhà được sủng ái, hôm đó sẽ không mặc giản dị như vậy đi ra ngoài, trời rất lạnh, mặt mũi cũng lạnh cóng đến đỏ bừng, lại mua chuộc vài người hỏi kỹ một chút, biết được vị cô nương này vừa về nhà đã bị đương gia chủ mẫu giáo huấn, không chỉ như thế, khi về đến nhà, bên phía cửa bên còn ném ra không ít y phục cũ, nghe nói là biểu tiểu thư trong nhà tặng cho đích tiểu thư.


Nếu như thế, đồ phải giao tận tay cho ân nhân mới được, nếu không rơi vào trong tay Tiêu phu nhân, chỉ sợ Tiêu tiểu thư muốn sờ cũng không sờ tới.


Lúc này, trong mắt Khương thị mang theo ý lạnh.


Đám hỗn trướng này là cảm thấy bà ta đường đường là phu nhân lo liệu việc nhà sẽ nuốt mất đồ của con gái ruột sao? !

Buồn cười!

"Con nhà ta dù sao cũng là cô nương khuê các, cũng không tiện tùy ý nhận đồ của người ngoài, vẫn là mang về đi!" Giọng điệu của Khương thị đã trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều.


"Nếu phu nhân không tiện! Vậy chúng ta ở ngoài chờ, chờ đại tiểu thư ra cửa, lại tự mình đưa cho nàng.

" Quản gia Hồ gia khiêm tốn nói.


Khương thị chỉ cảm thấy những người này nghe không ra lời tốt xấu nào.


Như này là giúp đỡ con nha đầu chết tiệt kia đối nghịch với bà ta!

Có điều thứ này đưa tới, đã dẫn đến không ít người chú ý, nếu như lại chuyển về, chờ khi nào gặp Tiêu Vân Chước một lần nữa mới đưa, vậy người xung quanh chẳng phải sẽ nghi ngờ à?

Đã là đại ân, không nhận cũng không ổn!

"Thôi, vậy các ngươi mang đồ qua đi.

" Khương thị thực sự không muốn quản nhiều.


Đứa nhỏ này mới đến nhà ba ngày, bà ta đã có cảm giác dài như ba mươi năm mươi năm vậy, mỗi ngày đều trêu tức bà ta, chuyện gì nó cũng muốn nhúng tay vào, kiêu căng khó thuần, ngang ngược khó sửa đổi!

Chuyện này nào khiến bà ta chịu được!

Thật sự là một ngày cũng không kiên trì nổi!

Khương thị bảo người thu dọn đồ đạc, mà Khương Nguyên cũng trở về viện tử của mình, chuẩn bị đến Hoàng Thành Tự, chỉ là nhìn dáng vẻ người quản gia của phường vải này bận rộn, Khương Nguyên lại dừng bước, quay đầu đến đường chắc chắn phải đi qua nhìn xem.


Vừa mới nhìn, trong lòng ngũ vị tạp trần.


Trước đó quản gia nói phường vải đưa tới nhiều đồ, nhưng cũng không cảm thấy có thể nhiều đến đâu! Vài cuộn vải mà thôi, cũng không phải không mua nổi.


Song khi tận mắt nhìn thấy, mới phát hiện căn bản không phải là vậy.


Ông chủ của Cao Thăng bố phường này quả thực là điên rồi, chẳng lẽ chuyển hết cả nhà kho đến đây à!

Vải hoàng kim chỉ cung cấp cho hoàng cung, nên không đưa tới, nhưng những loại vải ít ỏi như lụa mỏng Ngân Nguyệt, lại đưa tới chẵn sáu cuộn, chất liệu trông mát lạnh, hoa văn như thần tiên, giá cả mặc dù không so được với gấm Lưu Vân, nhưng rất khó mua, năm ngoái nàng ta đã bảo người ngày ngày giám sát phường vải một tháng, cũng thật không dễ dàng gì mới được một cuộn, hơn nữa lại còn là đường vân bình thường!

Bây giờ lại đưa đến cho Tiêu Vân Chước sáu cuộn? !

Còn có gấm Lưu Vân, lụa Tử Ngọc, cả đống không ít, trừ cái đó ra, lại còn có mấy rương y phục!

Thậm chí, nàng ta vừa rồi còn nhìn thấy trong một cái rương đã mở ra, lại chứa áo lông chồn có màu lông cực tốt, áo lông chồn này nàng ta nhận ra, chính là bảo vật trấn tiệm tháng này của Cao Thăng bố phường, toàn thân trắng như tuyết, chất liệu mềm mại, nói muốn giữ lại cho khách quý!

Khách quý, Tiêu Vân Chước sao? !

Không phải nàng ta chỉ giúp đỡ truyền lại một bức thư? Làm sao xứng với đồ tốt như vậy? !


Bình luận

Truyện đang đọc