HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Giờ phút này Mạnh Vịnh Tư hoàn toàn thả lỏng, lo lắng và đau buồn trên mặt cũng ít đi rất nhiều, lại nhiều hơn mấy phần thẹn thùng và thẳng thắn của nữ nhi, nghe thấy Tiêu Vân Chước nói, cũng biết đối phương chê nhà nàng ấy phức tạp, nhưng lại cũng không tức giận.

Dưới cái nhìn của nàng ấy, đôi mắt của Tiêu cô nương có thể nhìn thấu lòng người, người như này, trong mắt cũng không chứa được hạt cát.

Mà nhà nàng ấy... phụ mẫu nhìn thì hiền lành, nhưng mâu thuẫn và những thứ xấu xa bên trong cũng không ít...

"Đúng rồi, mấy ngày sau Tết, trong kinh thành rất náo nhiệt, nữ cầm sư nổi tiếng nhất thiên hạ kia muốn dùng đàn để kết bạn ở Thăng Ba Lâu, rất nhiều cô nương đều muốn đi xem, ta cũng đã chiếm được một chỗ từ sớm, đến lúc đó mời ngươi đi cùng được chứ?" Mạnh Vịnh Tư vội vàng hỏi.

Cô nương của các nhà trong kinh thành cho dù không quen biết, cũng có vài lần duyên phận, Tiêu Vân Chước vừa tới, không biết ai, thậm chí còn có danh hiệu "Tiêu phán quan", muốn kết bạn cũng không dễ dàng.

Mặc dù nàng có thể xem tướng đoán mệnh, nhưng dù sao cũng là nữ tử có độ tuổi tương tự nàng ấy, cũng không thể mỗi ngày đều phải ra vẻ giúp người chữa bệnh gọi hồn chứ?

"Được." Tiêu Vân Chước cũng không từ chối.

Nàng rất thích nghe hát.

Sư phụ quỷ kia của nàng đã nói, lúc trước người của Thần Ẩn Môn bọn họ không chỉ biết dị thuật Huyền Môn, cũng thích nghiên cứu cầm kỳ thư họa, đệ tử có hơn phân nửa là kiểu người có số mệnh kỳ lạ, bọn họ ở trong thế giới trần tục sẽ trải qua những việc long đong gian khổ, cho nên mới ẩn thế mai danh, quy ẩn vào núi rừng, học tập tu hành, thỉnh thoảng bớt thời gian cho một số sở thích.

Nhưng ở ẩn cũng không quên thế gian, chiến loạn bắt đầu, oan hồn trong thiên hạ cũng càng nhiều.

Môn chủ đời trước của Thần Ẩn Môn, trời sinh có khả năng thông thần nhiếp quỷ, nên muốn đi du hí trên thế gian, xoa dịu những oán khí sát khí có thể độ được.

Sau khi nàng gia nhập Thần Ẩn Môn, sư phụ sợ linh hồn của mình không chống đỡ nổi, cho nên mỗi ngày đều bắt nàng phải học tập hết sức, nàng đi theo hiểu rõ được không ít điển tịch và thư tàng, học được ít bài nhạc, nhưng sau khi sư phụ đi, nàng chỉ chuyên tâm nuôi sống chính mình, rất ít khi lại gảy đàn nữa.

Lúc này, sau khi hẹn với Mạnh Vịnh Tư xong, Tiêu Vân Chước quyết định cáo từ.

Trước khi đi, Mạnh Vịnh Tư đột nhiên kéo nàng lại, có chút ngượng ngùng mở miệng nói: "Tiêu cô nương, ta biết ngươi là người hiểu thấu lòng người, cho nên... Ta mặt dày mày dạn nhiều lời vài câu bên tai ngươi..."

"Nhị huynh nhà ngươi và thứ huynh của ta có thể nói là cá mè một lứa, nhưng lại có mấy phần khác biệt, huynh trưởng nhà ngươi... tâm cơ... lại càng sâu lắng hơn chút..." Mạnh Vịnh Tư có chút khó mà mở miệng: "Thứ huynh của ta cũng không phải là người thông minh, hết lần này tới lần khác tìm bọn buôn người hại đệ đệ ta, có thể làm kín kẽ không một lỗ hổng..."

"Ngươi nghi ngờ nhị ca ta giúp đỡ hả?" Tiêu Vân Chước hỏi thẳng.

"Ta không dám chắc chắn, nhưng... cho dù hắn không giúp, thì cũng là người biết chuyện, ta không biết quan hệ giữa ngươi và nhị ca như thế nào, nếu như tốt, ta hi vọng ngươi có thể khuyên hắn một chút, thứ huynh của ta là người sẽ gây hoạ, đừng nên lui tới với hắn ta nữa, nếu như không tốt... Vậy Tiêu cô nương, ngươi cũng phải cẩn thận chút, trong gia đình quý tộc, tình thân có thể rất quý giá nhưng cũng có thể rất rẻ mạt..." Mạnh Vịnh Tư vừa tiễn Tiêu Vân Chước ra ngoài, vừa lắm miệng nói ra.

Nàng ấy thật sự cũng không muốn nói ra, nhưng nghĩ tới Tiêu Vân Chước vừa về nhà, chỉ sợ sẽ có lòng ỷ lại vào người nhà.

Mà Tiêu Văn Việt quả thực không phải người hiền lành.

Nếu chỉ là đứng nhìn thôi thì cũng không có gì, chỉ sợ trong lòng còn có gian kế.

Tiêu Vân Chước đương nhiên biết nhị ca nhà nàng là người có tâm tư phức tạp, lại cũng không phải là quân tử, nhưng không cảm thấy hắn có thể làm ra mức g.i.ế.c hại muội muội ruột là nàng.

Dù sao... Nàng không phải cục đá ngáng đường nhị ca, đổi lại thành đại ca, không chừng sẽ có.

Bình luận

Truyện đang đọc