HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Ánh mắt của Mạnh đại lang này như mũi nhọn nhìn chằm chằm vào Tiêu Vân Chước như có ngụ ý.

"Vị này chính là cô nương mà muội nói có linh đan diệu dược kia? Nhưng lại là hảo hữu của muội? Làm sao trước đây huynh chưa từng gặp?" Mạnh đại lang tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng trên mặt vẫn phải ra vẻ khoan dung.

"Mạnh công tử nếu như người người đều nhận biết, thì hiện tại có thể đến nha môn nhận chức bắt trộm được rồi." Tiêu Vân Chước không mặn không nhạt nói một tiếng.

Mạnh Bình Chương chán ghét liếc nhìn Tiêu Vân Chước một cái, sau đó nói với Mạnh Vịnh Tư với vẻ quan tâm: "Thái y trong cung đã tới mấy lần, làm sao nhiều người như vậy cũng không có cách nào, vị cô nương này chỉ cần một viên thuốc đã chữa khỏi rồi hả? Muội muội, có phải đã bị tiểu cô nương này lừa rồi hay không? Ta nghe nói bên ngoài có một loại thuốc khiến cho người ta tạm thời tỉnh táo, nhưng sau khi dùng, sẽ trở nên hoàn toàn ngu ngốc!"

Thuốc gì chứ, dĩ nhiên là do hắn ta tự biên tự diễn.

"Phụ thân cả ngày bận công vụ, không biết những thứ này, ta thấy vẫn nên cẩn thận mới được! Không bằng mời vị cô nương này ở lại trong nhà ít ngày? Nếu như đệ đệ có vấn đề gì, cũng có người phụ trách..." Mạnh Bình Chương hận không thể cho người bắt nha đầu ngang ngược không biết tới từ đâu này lại để đánh chết.

Cái quái gì chứ, lại chạy đến đưa cho nhà hắn ta!

Mạnh Vịnh Tư nghe vậy, nhìn thoáng qua về phía Tiêu Văn Việt.

Mà Tiêu Văn Việt... cũng rất khiếp sợ.

Hôm qua trong nhà đã loạn cả lên, cha hắn ta phái người đi tìm Tiêu Vân Chước ở xung quanh, thậm chí cho là nàng chê trong nhà không tốt, cho nên chạy mất..

Trước đó phụ thân về nhà, chỉ ước gì có thể dạy dỗ hắn ta và tam đệ ngày đêm, duy chỉ có đêm qua là không, nếp nhăn trên mặt cũng căng thẳng hơn rất nhiều, nhìn thấy bọn họ tới gần, lập tức đuổi bọn họ về viện tử đọc sách, hôm nay ông ấy đã đi ra ngoài từ sớm, phụ thân thậm chí cũng không có thời gian để quản nhiều.

Bây giờ hạ nhân của Tiêu gia vẫn còn cầm bức hoạ để đi tìm đi?

Mà người muội muội mất tích này...

Đến Hầu phủ tặng thuốc rồi?

Hắn ta không hiểu.

Nhưng... với hắn ta mà nói, cũng không phải việc gì tốt...

Quả nhiên, một khắc sau, chỉ thấy Tiêu Vân Chước mở miệng nói: "Nhị ca, huynh xem, muội có cần ở lại Mạnh gia thêm mấy ngày không?"

"Nhị ca? Cái gì nhị ca?" Mạnh Bình Chương bùng nổ, khiếp sợ nhìn Tiêu Văn Việt, lại nhìn Tiêu Vân Chước, hắn ta lắp bắp, lại tức giận nói ra: "Tiêu, Tiêu nhị đệ! Ngươi đừng có nói với ta... đây là... muội muội nhà ngươi đấy nhé!"

Sáng nay hắn ta còn nói chuyện phiếm với Tiêu Văn Việt. Còn chúc mừng hắn đã tìm thấy muội muội.

Thậm chí còn nói, không bằng hắn đến Tiêu gia xin kết thông gia, về sau huynh đệ bọn họ thân càng thêm thân, chỉ là Tiêu Văn Việt hỗn đản này không lên tiếng.

Hoá ra là chờ hắn ta ở đây!

Biết rõ chuyện của Mạnh Bình Tĩnh là do hắn ta làm, đầu tiên là đồng ý giữ bí mật cho hắn ta, sau lại tìm Tam hoàng tử cứu người, hiện tại còn bảo muội muội ruột đến tặng thuốc?

Rốt cuộc hắn đứng về phía nào?

Ban đầu chuyện Tiêu Văn Việt và Tam hoàng tử cùng nhau cứu người, hắn ta đã nghĩ thông suốt rồi! Tiêu Văn Việt nói là trùng hợp gặp được hắn ta cũng tin, huống chi dựa vào Tam hoàng tử cũng là một chuyện tốt, hắn ta cũng không tổn thất, nhưng bây giờ thằng ngốc nhà hắn ta đã được chữa khỏi rồi, toàn bộ còn có thể giống nhau sao?

"..." Tiêu Văn Việt cũng không giải thích rõ được.

Hắn có thể nói, hắn cũng không biết muội muội còn có thần dược không?

Cho dù có, nàng đến Mạnh gia làm cái gì! Vừa mới đến, làm sao có thể có bất cứ giao tình nào với Mạnh Vịnh Tư!

"Thật sự là khéo, nhị ca ta trùng hợp cứu được Mạnh tiểu công tử cùng với Tam vương gia, ta lại trị bệnh cho Mạnh tiểu công tử... Nói như vậy, hai huynh muội chúng ta đều coi như là ân nhân của nhà Mạnh đại công tử phải không?" Tiêu Vân Chước rất hiểu cách đ.â.m vào lòng người

Bình luận

Truyện đang đọc