HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Lúc Lương lão gia bị kéo xuống lầu, vị Tống Thừa công tử kia cũng bị người dẫn tới đây, lúc hai người đi ngang qua nhau, Tống Thừa có chút nghi ngờ nhìn thoáng qua Lương lão gia, cứ luôn cảm thấy hôm nay…sẽ có chuyện lớn xảy ra.

Thương nhân buôn ngọc này rất nổi danh ở kinh thành.

Bởi vì ông ta có quan hệ tốt với Tam vương gia nên rất nhiều gia đình giàu có trong kinh thành cũng đến cửa hàng của nhà này để mua đồ.

Nhưng hiện tại Tam vương gia lại trói người giải đi rồi?

Tống Thừa đầy bụng nghi ngờ mà bước lên lầu, vốn tưởng rằng mình sẽ chỉ gặp một mình Tam vương gia, lại không ngờ rằng bên cạnh lại có một nữ tử xa lạ.

Nữ tử này trông còn trẻ, dáng vẻ chưa thành thân, cũng không biết địa vị thế nào.

Tam vương gia từ trước đến nay hay làm bậy, nhưng rất ít kết giao với nữ bằng hữu, người trong kinh thành đều biết chuyện này, lúc này lại thình lình có một người xuất hiện, khiến Tống Thừa có chút không hiểu ra sao.

“Không biết điện hạ gọi Tống mỗ tới là vì chuyện gì?” Tống Thừa cung kính hỏi.

“Chỉ là lo lắng ngươi gần đây căng thẳng quá, ảnh hưởng đến sức khỏe nên gọi ngươi ra đây ngồi thôi.” Nguyên Nghiêu thản nhiên nói, sau đó lại bắt đầu bịa chuyện: “Vị này chính là... Tiêu cô nương, biết xem bệnh, trước đó Mạnh gia tiểu lang quân còn không phải là do nàng chữa đấy sao? Ta sợ ngươi ở đây bị bệnh nên đặc biệt mời Tiêu cô nương đến đây…”

“…” Khóe miệng Tống Thừa giật giật.

Lời này, hắn có thể tin được sao?

Chẳng cần Tam vương gia nói thì hắn cũng biết đôi điều về Tiêu cô nương này.

Tiêu phán quan!

Ngoại hiệu này đã ngầm truyền đi! Nghe nói Tiêu cô nương còn biết tìm thi cốt nữa…

Quả nhiên, Tiêu Vân Chước nhìn sang.

Đôi mắt kia….

Sau khi bắt gặp ánh mắt kia, trong lòng Tống Thừa càng thêm căng thẳng, đôi mắt của Tiêu gia cô nương rất đẹp, trong veo, đen trắng rõ ràng, đồng tử giống như có khả năng chấn nhiếp lòng người, khiến người ta bất an, theo bản năng xoay đầu né tránh.

Nhưng giờ phút này, Tiêu Vân Chước lại vô cùng khiếp sợ.

Bên cạnh Tống Thừa này…thật sự có quỷ! Lại không chỉ có một con!

Lướt qua Tống Thừa, nàng nhìn thấy ba quỷ hồn, đều là nam tử nhưng tuổi tác không lớn, có lẽ khi chết chỉ khoảng mười hai mười ba tuổi, dáng dấp không tệ, lại có một cảm giác sạch sẽ không phân biệt nam hay nữ.

Ba quỷ hồn này đứng gần Tống Thừa, vẻ mặt rất cung kính, chỉ là ý thức của ba quỷ hồn này đã tiêu tán, lúc này giống như những cái bóng chứ không có ý nghĩ của chính mình.

Những quỷ hồn giống như thế này hẳn là âm khí đã bị tổn hại nặng nề, không đủ hoàn chỉnh nên không có luân hồi.

Bởi vì bị bọn họ dây dưa nên Tống Thừa mới có thể thường xuyên gặp phải chuyện ngoài ý muốn.

Chẳng qua chờ khi hồn phách của ba người này hoàn toàn bị dương khí trên người Tống Thừa nuốt hết, hoàn toàn biến mất thì vận khí của Tống Thừa cũng sẽ thay đổi, với tướng mạo của hắn thì trong tương lai cho dù làm gì cũng sẽ rất thuận lợi.

“Tiêu cô nương, ngươi cho rằng hắn có bệnh gì không?” Nguyên Nghiêu nháy mắt hỏi.

Tiêu Vân Chước khẽ cau mày, nhìn Tống Thừa rồi hỏi thẳng: “Tống công tử có từng thay đổi thư đồng bên người không?”

Bình luận

Truyện đang đọc