HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

"Hay là, ta cũng tới đàn một khúc đi, hôm nay gặp Oanh cầm sư, rất là quen mặt, có lẽ ngươi và ta có chút duyên phận cũng không biết chừng?" Tiêu Vân Chước nhìn nàng ấy một cái, vừa cười vừa nói.

Oanh cầm sư đối diện với cặp mắt kia, chẳng biết tại sao, có một loại cảm giác kỳ quái.

Tiêu Vân Chước cởi áo choàng trên người mình xuống, lộ ra cơ thể uyển chuyển hơn rất nhiều.

Nhưng Oanh Nhứ vừa nhìn một cái, lại nhìn thấy lệnh bài treo bên hông Tiêu Vân Chước, đồng tử nàng ấy co rụt lại, sắc mặt hơi thay đổi, không chỉ không ngăn cản Tiêu Vân Chước, ngược lại lập tức nói: "Xin cô nương dùng cây đàn Cửu Tiêu này thử một chút, được không?"

Lời này vừa nói ra, Khương Nguyên không thể tin nổi nhìn về phía Oanh cầm sư.

Người khác dùng đàn, cho dù không phải do mình mang, thì cũng là Thăng Ba Lâu chuẩn bị, vì sao Oanh Nhứ lại để cho Tiêu Vân Chước thử Cửu Tiêu?!

Tiêu Vân Chước cũng không khách khí, nàng đi tới trước Cửu Tiêu, nhìn thấy trên cây đàn này khắc phù văn mà người của Thần Ẩn Môn mới có thể đọc hiểu, một góc của cây đàn còn có chữ “Ẩn” rất nhỏ.

Đây cũng là thứ mà Môn chủ của Thần Ẩn Môn mới có thể sử dụng.

Năm đó sau khi Môn chủ Sở Minh cúng tế cầu mưa, cây đàn này đã lưu lạc ở bên ngoài, bởi vì lúc ấy Môn chủ được bổ nhiệm đã vô cùng hao tổn, cho nên cũng không có thời gian rảnh rỗi tìm cây đàn này về, bây giờ cây đàn này rơi vào trong tay Oanh Nhứ, còn để cho nàng ấy học được một số cầm phổ trong môn, chắc hẳn là về sau những người trong môn tản đi khắp nơi tìm thấy nó, đồng thời dùng nó đến dạy cho Oanh Nhứ cầm kỹ.

Tiêu Vân Chước ngồi xuống, nhìn thân thể yếu ớt của Oanh Nhứ, từ từ đánh lên Thanh Tâm khúc.

Ca khúc này nhìn qua rất đơn giản, nhưng tiếng đàn vừa ra, lại có loại năng lực rung động lòng người.

Đó là sức mạnh bùa chú, phối hợp với công đức và sự tu hành những năm này của Tiêu Vân Chước, có thể độ quỷ cũng có thể độ người.

Ca khúc này rõ ràng không du dương như Oanh cầm sư đánh, nhưng cũng có thể có hiệu quả như vậy, giống như là có thể đưa người ra khỏi sương mù, sáng tỏ thông suốt, tâm tình cũng sẽ trở nên khá hơn một chút.

"Thì ra ngươi còn biết đánh đàn..." Tề Ngọc Nhi cũng cảm thấy ngẩn ngơ.

Không có kỹ thuật kỳ diệu, nhưng nghe rất dễ chịu là xảy ra chuyện gì?

Lúc này Oanh Nhứ khó nén khỏi kích động, hôm nay nàng ấy bán cầm, không phải là vì tìm Môn chủ!

Sức khoẻ của nàng ấy kém, tự giác không sống được mấy năm, nên nghĩ đi tìm hậu nhân có tấm lòng tốt, có thể đánh được cầm khúc của Thần Ẩn Môn, truyền lại bản lĩnh của mình mà thôi!

Không nghĩ tới, vậy mà gặp được Môn chủ!

Tiên sư đã nói rồi, những năm cuối tiền triều thiên hạ rung chuyển, tung tích Môn chủ không rõ, chắc là chết rồi, bởi vì số mệnh của nhóm Môn chủ kỳ lạ, có thể phân biệt Âm Dương, cho nên những môn nhân khác không có tư cách gánh chịu trách nhiệm, dần dần người cũng tan rã.

Nhưng cũng bởi vì Thần Ẩn Môn đặc biệt, cho nên những Môn chủ trước cho dù có chết, cũng không đại biểu cho vĩnh viễn sẽ không xuất hiện Môn chủ mới.

Nàng ấy đã từng gặp Môn chủ có mệnh vẽ đồ án.

Hiện tại, lại đối mặt với Tiêu Vân Chước trước mắt.

"Oanh Nhứ đã từng gặp... Tiêu cô nương, vốn dĩ cây đàn Cửu Tiêu này muốn bán đi, nhưng thứ này vốn dĩ thuộc sở hữu của cô nương, Oanh Nhứ không nên quá phận làm chủ, hôm nay, có thể trả lại vật này cho cô nương… tương lai Oanh Nhứ cũng có mặt mũi gặp tiên sư rồi." Oanh Nhứ lập tức hành lễ với Tiêu Vân Chước, mười phần tôn kính nói.

Bình luận

Truyện đang đọc