HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Sắc trời có chút u ám, ngày lạnh rặng mây đỏ chiếu vào trong sân.

Chỉ thấy Tiêu Vân Chước dán một vòng lá bùa, mà người ngồi bên ngoài lá bùa, nói chuyện với nơi không người trống rỗng.

"Ta biết ngươi muốn khiến cho Ngô Tam ở trong lao cũng không thể sống yên ổn, nhưng sát khí trong lao quá nặng, sau khi ngươi vào đó, oán khí trên người sẽ chỉ lợi hại hơn, ngộ nhỡ không cẩn thận g.i.ế.t chết Ngô Tam, vậy thì cũng tiện thể huỷ đi chính mình."

"Bây giờ ta có thể đối xử với ngươi tốt, nhưng nếu ngươi làm quỷ oán niệm không có cách nào quay đầu lại, vậy ta cũng chỉ có thể thu phục ngươi, để tránh cho ngươi không khống chế nổi chính mình, hại người vô tội..."

"Ngươi phải tin biểu thúc đại nhân nhà ta kia, vừa rồi ta nhìn gương mặt ông ấy rồi, tinh thần ngay thẳng, hình thể xuất sắc, đoan chính uy nghiêm, tất nhiên là một quan tốt, nhất định sẽ tra ra chân tướng..."

"Ngươi nói nhìn ông ấy nho nhã không giống như là biết dùng hình á? Vậy thì ngược lại..."

"Nhưng âm khí trên người Ngô Tam nặng như vậy, vào lao ngục cũng sẽ vô cùng xúi quẩy, cho dù người của nha môn không dùng hình, gã ta cũng sẽ bị những phạm nhân khác bắt nạt, nếm mùi đau khổ."

"..."

Tiêu Vân Chước vừa nói, vừa cười.

Tiêu Trấn Quan thấy vậy, cũng cảm thấy sau lưng ớn lạnh.

Ông ấy bước nhanh lui ra ngoài, nhìn Đông Trì ngốc nghếch, Tiêu Trấn Quan hết sức nghiêm túc hỏi: "Bình thường đại tiểu thư vẫn như thế à? Nói một mình, thích ở một mình?"

"Đúng vậy." Đông Trì gật đầu.

Đại tiểu thư quả thật có hơi là lạ.

Trong lòng Tiêu Trấn Quan chìm xuống, lúc đứa nhỏ này lưu lạc bên ngoài nhất định là đã chịu khổ rất nhiều, cho nên thần trí mới không rõ ràng như vậy...

Mà ông ấy cũng nghe nói, nếu như một người bị đè nén quá lâu, cũng sẽ có những triệu chứng như này, trong quân doanh, thỉnh thoảng có chuyện bắt nạt, ông ấy đã từng gặp người có tình hình gần như nữ nhi ông ấy...

Nếu muốn tình hình chuyển biến tốt đẹp, nhất định phải quan tâm đầy đủ, càng phải dẫn nàng đi xem náo nhiệt nhiều, không thể để cho nàng có cảm giác bị lạnh nhạt...

Trong lòng Tiêu Trấn Quan rất sốt ruột.

Một lát sau, người mà quản gia phái đi tìm hiểu tình hình cũng đã quay về rồi.

"Hồi bẩm lão gia, hôm nay đại tiểu thư đi ra ngoài tản bộ, suýt nữa bị một kẻ xấu đập vào đầu, may mà người dân xung quanh kịp thời báo quan, bắt được kẻ xấu đi, cho nên mới được Hoắc đại nhân gặp." Quản gia mở miệng nói.

Sắc mặt Tiêu Trấn Quan thay đổi: "Thật sự là gặp lưu manh à?"

"Đúng vậy, nghe nói đối phương đuổi theo đại tiểu thư, hận không thể đập chết đại tiểu thư ngay tại chỗ, nếu như đại tiểu thư không chạy nhanh, chỉ sợ là bây giờ đã..." Quản gia mới cũng cảm thấy việc này vô cùng nguy hiểm.

Đại tiểu thư thật sự là quá xui xẻo.

"Kẻ xấu này dám ở bên đường tập kích gia quyến của quan viên! Quả thật đáng chết! Ngươi đi nói với Hoắc đại nhân, đợi án này kết thúc, mong rằng báo với ta một tiếng, ta nhất định phải tự tay chém tên chó chết không muốn mạng này!" Ác khí trong người Tiêu Trấn Quan cũng đã xông ra.

Thảo nào lúc nữ nhi trở về mất hồn mất vía, hoá ra là chịu sự kinh hãi lớn như vậy.

"Đi đưa cho đại tiểu thư chút trà định thần, đúng rồi... Ta nghe nói trước đó phu nhân lấy được hai chỗ trong Thăng Ba Lâu? Bây giờ phu nhân không ở đây, còn một chỗ, đưa cho Chước Nhi đi, ngươi lại chọn một nha đầu biết chút công phu đi theo bên cạnh nàng, phải bảo đảm chắc chắn an toàn cho đại tiểu thư!" Tiêu Trấn Quan lập tức nói.

Ông ấy cũng không biết Thăng Ba Lâu này làm gì.

Nhưng nếu Khương Nguyên đã thích, vậy chắc hẳn các tiểu cô nương đều thích đến.

Vậy nữ nhi ruột của ông ấy, lại càng không thể thua kém được.

Quản gia vội vàng đồng ý.

Tiêu Vân Chước tận tình khuyên bảo Cần Nương, ban đầu Cần Nương còn chấp niệm không thôi, nhưng dưới công lực càu nhàu của nàng và sự giam cầm mạnh mẽ, cũng chỉ có thể lựa chọn an phận, tiếp tục nghe nàng niệm kinh.

Bình luận

Truyện đang đọc