HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Tiêu Vân Chước cố gắng hết sức để mình kiên nhẫn một chút.

Từ thời khắc Tiêu Văn Yến dùng những suy nghĩ không đứng đắn để đuổi nàng đi, nàng đã biết, đánh trẻ nhỏ phải đánh từ sớm.

Bây giờ còn nhỏ, còn có thể dạy được, nhưng nếu để mặc cho thằng bé trưởng thành, vẫn như cũ đối nghịch với nàng, đến lúc đó phiền phức cần phải giải quyết sẽ càng nhiều hơn.

Chỉ là đây là người sống có máu có thịt, tuân theo số phận mà sống, bây giờ nàng trù tính cho cậu, chính là tham gia vào nhân quả của người khác, tương lai của người đệ đệ này... cũng không thể lại giống như trước đây bỏ mặc không quan tâm, có điều căn cứ vào trước mắt, nàng còn có thể giải quyết được, nếu thật sự có một ngày, đứa nhỏ này nàng không quản được nữa, vậy thì sẽ để cậu biến thành tiểu quỷ, để cậu đầu thai làm người một lần nữa.

Tiêu Vân Chước không ngừng suy nghĩ.

Mà sau khi Tiêu Văn Yến nghe Tiêu Vân Chước nói xong, cũng bất ngờ hiểu được ý của nàng.

"Ngươi... chỉ là vì để cho ta đi học? Hơn nữa còn học tập ở bên cạnh Tam biểu thúc Hoắc gia?" Tiêu Văn Yến có chút không hiểu.

Cậu đã chín tuổi rồi, không có không biết tốt xấu như vậy.

Hơn nữa gần đây cậu đi theo tổ mẫu, đám ma ma bên cạnh tổ mẫu cũng càu nhàu cả ngày, nói đọc sách tốt đến cỡ nào... Cậu đi theo tổ mẫu mưa dầm thấm đất, cũng học được một chút, hơn nữa sau khi đại ca đậu Tiến sĩ, cả nhà đều vui mừng hớn hở, chờ hắn được phong quan, cậu cũng rất hâm mộ.

Phu tử trong nhà, là người mà phụ thân đã thuê về từ rất nhiều năm trước, nhưng cũng không phải danh sư lợi hại.

Tam biểu thúc Hoắc gia lại không giống.

Cậu nghe nói, vị tam biểu thúc này vô cùng tài hoa, chính là cái gùi sách, còn có tài năng đã nhìn là không thể quên, học rộng biết nhiều.

Bên ngoài có rất nhiều người đều muốn bái ông ấy làm sư, chỉ là hiện tại ông ấy không nhận đệ tử thân truyền, chỉ ở trong thư viện dạy học đúng theo quy củ, chỉ thỉnh thoảng gặp được người có thiên phú, mới phá lệ chỉ điểm một chút...

Hôm nay Tiêu Vân Chước đặc biệt gọi cậu đến, không phải bắt nạt cậu, mà chính là tìm lão sư cho cậu?

Lại còn tìm được tam biểu thúc Hoắc gia cầu còn không được.

Có trong nháy mắt, Tiêu Văn Yến nghi ngờ Tiêu Vân Chước cố ý hại cậu, nhưng bất kể cậu có nghĩ như thế nào, cũng không hiểu vì sao lại có phương thức hại người như thế này...

Mẫu thân yêu thương nhị ca, cho nên lúc nhị ca bị bệnh, bà ta sẽ không tiếc một số tiền lớn cũng phải mời được vị đại phu nổi danh nhất kinh thành về chẩn bệnh cho hắn.

Mẫu thân yêu thương biểu tỷ, cho nên chỉ cần là đồ mà biểu tỷ thích, bà ta cũng sẽ nghĩ cách mua về nhà, để biểu tỷ làm cô nương danh giá nhất...

...

Hiện tại, vậy mà Tiêu Vân Chước lại cậu tìm danh sư.

Rốt cuộc trong lòng nàng đang nghĩ gì?

Tiêu Văn Yến làm thế nào cũng không nghĩ ra.

Trên khuôn mặt non nớt còn treo đầy nghi vấn: "Ngươi không sợ ta có lão sư lợi hại, sau này ngươi sẽ không đấu lại ta nữa hả?"

"???" Tiêu Vân Chước ngạc nhiên, cảm thấy đầu óc của đứa nhỏ này thật sự là không dùng được, không nhịn được cảm thấy hơi phiền muộn: "Ngươi chỉ tìm một lão sư tạm thời, không phải giúp ngươi trộm đầu óc của tam biểu thúc Hoắc gia, có phải ngươi quá đề cao chính mình rồi hay không? Quả thực là ngu ngốc, ở cái tuổi này của ngươi, ta đã rất lợi hại rồi, vì sao ngươi lại không được chứ?"

Tiêu Vân Chước thở dài.

Lúc nàng tám, chín tuổi, sách sau lưng còn cao hơn người, hơn nữa cho dù thỉnh thoảng đi ra ngoài, cũng có thể phán đoán được chính xác mười phần chênh lệch thực lực địch ta... sẽ không ăn thiệt thòi.

"Còn lâu ta mới ngốc!" Tiêu Văn Yến vội vàng trả treo một câu, sau đó trên mặt cũng hơi đỏ: "Trước đó ta còn hại ngươi, không phải ngươi nên nghĩ cách để đuổi ta ra khỏi cửa hay sao? Nếu như cha trở về, biết ta đi theo Hoắc biểu thúc để học tập, chắc chắn sẽ xem trọng ta, đại ca cũng sẽ rất vui vẻ, bọn họ đều sẽ càng thích ta, sao có thể để ý đến ngươi?"

Bình luận

Truyện đang đọc