HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

“Nhị ca của ta hôm nay có gặp tai họa đổ máu à?” Tiêu Vân Chước không hiểu: “Không lẽ bị Lục lão tướng quân đánh?”

“Tiểu nhân cũng không biết. Nhị thiếu gia không nói gì hết, chỉ bảo trong phủ không cần phải lo lắng.” Xa phu vẫn ngơ ngác như cũ.

Tiêu Vân Chước có chút bối rối, tuy là tai họa đổ máu nhưng lại không hề có hung tướng, thậm chí còn có dấu hiệu may mắn nữa.

Tiêu Vân Chước không dám tính tiếp nữa, nếu như không cần phải lo lắng đến tính mạng thì nàng vẫn nên không làm thêm chuyện gì nữa. Dù sao thì nhị ca không giống với Tiêu Văn Yến, tâm tư hắn mẫn cảm, nàng có thể ở gần khuyên bảo nhưng không thể lại giống như mẹ đẻ Khương thị, quản chế hắn khắp nơi.

Hơn nữa, Tiêu Vân Chước quản gia càng lâu thì càng hiểu rõ tình cảnh của nhị ca mấy năm nay.

Mấy ngày nay nàng cũng xử trí không ít hạ nhân của Khương thị trước đó, từ trong miệng của bọn họ mà biết được rất nhiều chuyện mà trước đó nàng không hề hay biết.

Những việc này phần lớn có liên quan đến nhị ca.

Trước kia tuy rằng nhị ca có thể đi ra ngoài nhưng trong lòng lại không được tự do, mọi ưu ái dưới mắt Khương thị đều phải do bà ta quyết định. Cho nên lúc này Khương thị không còn ở bên cạnh, Tiêu Vân Chước lại không hề chỉ chỉ trỏ trỏ đối với ăn mặc chi phí của hắn như Khương thị nữa.

Điều duy nhất nàng cần phải làm chính là đề phòng nhị ca có những suy nghĩ hại người.

Đúng rồi, bây giờ còn thêm một chuyện nữa.

Nhị ca rất dễ sinh bệnh, nhưng lại càng thờ ơ với sức khỏe của mình. Dục vọng cầu sinh của hắn kém hơn người bình thường rất nhiều, cho nên hiện tại nàng còn phải làm cho nhị ca cố gắng hiểu rõ sự khác biệt giữa sống và chết!

Nhất định phải chuẩn bị cho kỹ, cũng không thể tìm một con quỷ quá hung dữ được, nếu chẳng may dọa chết nhị ca thì không tốt lắm.

Vẻ mặt Tiêu Vân Chước nghiêm túc, cho xa phu lui xuống.

Mở bình thuốc ra ngửi thử.

Mơ hồ cảm thấy…mùi này có vẻ quen quen.

Chẳng qua những loại thuốc mà nàng đã ngửi thấy đều không quá bình thường, khi còn nhỏ sư phụ đã dẫn nàng đi tới bên trong phòng thuốc, bên trong có một kệ thuốc chưa đầy các loại thuốc viên. Tuy nhiên những viên thuốc đó bởi vì đã cất giữ quá nhiều năm nên không còn dùng được nữa…

Lọ thuốc mà nhị ca đưa cho nàng, hương vị có vẻ gần giống với một lọ ở trong đó thì phải?

Chỉ là lọ mà nhị ca đưa chắc là vừa mới làm nên hương vị còn sạch sẽ, ít mùi mốc hơn.

Tiêu Vân Chước có chút khó hiểu, cất đồ đi.



Còn chưa kịp đi ngủ thì lão thái thái đã tới.

“Chước Nhi, ta nghe nói nhị ca của cháu đi tới phủ Lục tướng quân?” Lão thái thái có chút lo lắng hỏi.

“Dạ.” Tiêu Vân Chước gật đầu.

“Lục lão tướng quân nợ tổ tiên nhà chúng ta một ân tình, cho nên nếu nhà ta gặp phải khó khăn gì thì có thể đi tới tìm ông ấy để cầu cứu. Nhưng người này tuổi đã cao, bình thường cũng không thích tiểu bối đến bái phỏng, đặc biệt là tiểu bối nhà chúng ta…Đột nhiên nhị ca của cháu tới đó, ta thực sự cảm thấy không yên lòng.” Lão thái thái thở dài.

Bà ấy cũng là do dự thật lâu rồi mới tới đây nói chuyện.

Tiêu Vân Chước vừa nghe đã hiểu ngay.

“Tổ mẫu cảm thấy nhị ca tìm Lục lão tướng quân là để đòi lại ân tình à? Ngài sợ hắn làm mất mặt gia môn sao?” Tiêu Vân Chước hỏi thẳng.

“Chắc là do ta suy nghĩ nhiều. Mấy năm trước ta cũng từng dẫn hắn đi tới Hoắc gia, nhưng nhị ca của cháu lúc đó cũng không hề cố kỵ mặt mũi Tiêu gia, thậm chí còn tính kế để lấy được lợi ích từ Hoắc gia nữa…Lúc đó có mấy hài tử tuổi tác xấp xỉ hắn của Hoắc gia bị hắn tính kế…phải quỳ ở từ đường một tháng, sau nửa năm cũng không dám ra ngoài…” Lão thái thái nhắc tới chuyện này liền không nói nên lời.

Tiêu Vân Chước ngạc nhiên nhìn bà ấy.

Tuy biết nhị ca sẽ không làm chuyện tốt, nhưng không ngờ ngay cả lão thái thái mà cũng sinh ra mấy phần kiêng kị với hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc