HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Khương Nguyên đỏ cả vành mắt, chân tay luống cuống đứng đó.

Tiêu Văn Yến cũng hơi tức giận: "Tỷ, tỷ đừng buồn, tính tình của nhị ca đệ vốn dĩ quái gở, chúng ta không để ý đến hắn nữa là được."

"Sớm biết vậy ta không nhắc tới biểu tỷ nữa..." Khương Nguyên vô cùng mất mát: "A Yến, có phải tỷ kém hơn so với biểu tỷ rất nhiều không? Biểu tỷ xinh đẹp, lão thái thái, cô phụ còn có đại biểu ca đều vô cùng thích nàng, nàng phạm sai lầm, cô phụ cũng không so đo, nếu như đổi lại là ta, chỉ sợ đã sớm bị đuổi ra khỏi nhà rồi..."

Tiêu Văn Yến còn chưa quá thông minh, không hiểu rõ ràng một khắc trước đang chơi rất vui vẻ, làm sao đột nhiên, không khí đã lắng xuống thành ra như này.

Cậu vội vàng nhìn xung quanh một chút, vừa vặn nhìn thấy cách đó không xa có không ít người tụ tập, lập tức nói: "Trong lòng ta, tỷ mới là chị ruột mà ta nhận định. Là nữ tử tốt nhất trên đời này. Đừng buồn, tỷ chính là người nhà của chúng ta, không ai đuổi đi được. Tỷ, bên kia rất náo nhiệt, chúng ta đi xem một chút đi."

Khương Nguyên cưỡng ép giữ vững tinh thần.

Thái độ của Tiêu Văn Yến khiến nàng ta yên lòng hơn không ít.

Gần đây bầu không khí trong nhà kỳ lạ, cô mẫu cũng hỉ nộ vô thường, khiến nàng ta ăn ngủ không yên.

Ở độ tuổi này của nàng ta, chính là thời điểm quan trọng nhất, nàng ta không hy vọng bởi vì Tiêu Vân Chước mà khiến tình cảnh của mình xảy ra bất cứ sự thay đổi không tốt nào.

Hai người vội vàng đi về phía đám đông đang tụ tập.

Xích lại gần xem xét, bên trong đang có gánh xiếc biểu diễn, các loại động tác khiến người ta hoa mắt làm cho bách tính xung quanh kêu lên đầy kinh ngạc.

Khương Nguyên cũng rất hào hứng nhìn sang, chỉ là người ở đây quả thực rất nhiều, cho nên không bao lâu sau đã bị ép ra ngoài, Khương Nguyên vội vàng tìm một nơi để đứng vững, đang định mở miệng gọi Tiêu Văn Yến trở về, vừa nghiêng đầu, lại nhìn thấy cách đó không xa, là Tiêu Vân Chước đang ngồi.

Chỉ thấy Tiêu Vân Chước ngồi ở dưới một gốc đại thụ hẻo lánh, trước mặt bày một cái bàn bình thường.

Hôm nay nàng ăn mặc rất kỳ lạ, mái tóc đen sì tuỳ ý dùng một cây trâm quấn lên, cả người toả ra khí tức giang hồ, có chút tà khí tuỳ tính, lại có chút cảm giác yên ổn tự tại.

Trước mặt nàng bày giấy bút, bên cạnh có một cây quạt nhỏ dựng lên, bên trên viết bốn chữ "bói toán đoán chữ".

Đúng là một cái quầy hàng nhỏ.

Trong quầy hàng vẫn chưa có khách, Tiêu Vân Chước buồn bực xem sách, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn bốn phía, hoặc tiện tay cầm lấy mấy cây cỏ khô, tùy ý bện ra một món đồ chơi nhỏ đặt ở trên bàn...

Thời gian trôi qua, cổ quái lại nhàn nhã!

"A Yến! Đệ nhìn kìa." Đợi Tiêu Văn Yến chen đến trước mặt, Khương Nguyên vội vàng lôi kéo hắn chỉ vào Tiêu Vân Chước nói.

Tiêu Văn Yến nhìn thấy, cũng bị khiếp sợ.

"Đây là..." Tiêu Văn Yến hơi nghi ngờ ánh mắt của mình: "Trong đầu nàng có bệnh à? Sao lại chạy đến đây, còn bày sạp hàng đoán chữ, tỷ, chúng ta đi mau đi, tuyệt đối đừng để bị nàng nhìn thấy, nếu như nàng gọi ta một tiếng, ta sẽ xấu hổ c.h.ế.t mất."

Khương Nguyên bị hắn kéo hai lần, nhưng bước chân đã dừng lại.

"Đệ tránh được một lần, tránh được mười lần không? Trước đó ban đêm biểu tỷ còn không về ngủ, bây giờ chỉ là bày một quầy hàng mà thôi, so sánh với chuyện này, có đáng là gì?" Ánh mắt Khương Nguyên sáng rực nhìn sang bên kia: "A Yến, gần đây cô phụ cô mẫu cãi nhau kịch liệt, cũng đều là bởi vì biểu tỷ, không sai chứ?"

"Đúng vậy." Nhắc đến chuyện này, Tiêu Văn Yến cũng tức giận.

"Ta thật sự đau lòng cho đệ và nhị biểu ca, vì nàng mà cả ngày phải chú ý cẩn thận... Nếu như bị cô mẫu biết bây giờ biểu tỷ lại... xuất đầu lộ diện, không biết trong nhà sẽ thành cái dạng gì..." Khương Nguyên vô cùng lo lắng.

Tiêu Văn Yến cũng nhíu chặt lông mày.

Chuyện này phải làm thế nào chứ?

Tiêu Vân Chước kỳ lạ cổ quái, cha lại dung túng, cậu thì còn nhỏ, hiện tại thật đúng là không làm được gì.

Bình luận

Truyện đang đọc