HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Tiêu Vân Chước cũng không ngốc, đã biết có quý nhân giúp đỡ thì phải động não suy nghĩ cẩn thận, có lẽ cũng đoán người quý nhân giúp nàng là ai.

Trước hết Hoắc Kiệt biểu huynh đã báo tin cho nàng, nghe nói hai ngày nay còn có mấy vị biểu huynh của Hoắc gia làm thơ mắng chửi người khác.

Mấy vị biểu huynh không quen biết của Hoắc gia đều ra mặt, chỉ sợ đại bá Hoắc gia của nàng cũng tìm bệ hạ cằn nhằn…

Còn có Hoắc lục biểu thúc đại nhân nữa, lúc đưa bản đồ thiên tượng giúp nàng, nói không chừng cũng nói thêm mấy câu…

Tam vương gia cũng có khả năng.

Bởi vì ngày đó sau khi nàng rời khỏi cửa Ân phủ, Tam vương gia đã đứng một bên xem náo nhiệt rồi. Lúc ấy nàng giả vờ như không nhìn thấy để khỏi phải bước xuống hành lễ…

Đã đi bắt nạt người ta thì phải giữ vững tinh thần, nếu biết Tam vương gia ở đó thì nàng không thể quá mức hung hăng vênh váo được, vậy thì sao có thể trút giận được?

Cho nên nàng mới giả vờ bị mù.

Những người khác thì sao?

Tiêu Vân Chước tạm thời không nghĩ ra, dù sao thì phần lớn người mà nàng quen biết chỉ là tiểu bối.

Còn những trưởng bối kia cũng giống như nhân tinh cả, sẽ không dễ ra mặt vì chuyện của một tiểu bối, quả nhiên…hài tử của mình thì mình đau. Ngoại trừ nhà mình ra thì chỉ có người Hoắc gia mới nguyện ý vì nàng mà ngược xuôi hối hả.

Được lợi, phải đưa lễ.

Ý thức được điều này, Tiêu Vân Chước vội vàng đi tới kiểm tra kho bạc riêng của mình.

Sau khi mở Độ Linh Các, bạc của nàng bị giảm đi một khoản lớn…

“Trước tiên chuẩn bị một chút, ngày mai ta đến thăm Hoắc gia.” Tiêu Vân Chước nói với Diệp quản gia: “Đi tới thư viện trước, gọi tiểu đệ trở về, để nó đi cùng với ta.”

Diệp quản gia ngơ ngác một chút rồi vội vàng gật đầu: “Vẫn là đại tiểu thư suy nghĩ chu toàn, lúc trước hai nhà xa lánh nhau, bây giờ là hẳn là phải qua lại nhiều hơn. Ngài là tiểu bối, ngài đến thăm là chuyện đương nhiên, không thể thích hợp hơn!”

Lập tức bận rộn chuẩn bị, đương nhiên, bước đầu tiên chính là đưa bái thiếp.

Tiêu Vân Chước cũng không hề nhàn rồi, nàng đi tới bố phường Cao Thăng.

Hoắc gia có không ít biểu tỷ biểu muội, nàng muốn chọn vài thứ phù hợp để tỏ lòng biết ơn.

Sau khi lão thái thái biết được nàng muốn đến thăm Hoắc gia thì cũng có tinh thần hơn nhiều, chỉ là bây giờ ở Hoắc gia đều là vãn bối của bà ấy, nếu bà ấy đi thì từ trên xuống dưới của Hoắc gia phải ngay ngắn trật tự, gánh áp lực lớn để chiêu đãi, mà mấy tiểu bối thì lại chơi không được tự nhiên nên lão thái thái chỉ hiền hòa dặn dò nàng mấy chuyện chứ không đi cùng nàng.

Hoắc gia có tổng cộng sáu phòng, nhân khẩu đông đảo, nhưng lại không có thói xấu nạp thiếp.

Hoắc nhị bá và Hoắc thứ thúc đều sống ở nơi khác, không ở kinh thành.

Trong nhà Hoắc đại bá có hai nhi một nữ, nhi tử làm việc ở Hàn Lâm, cũng là anh tài, nữ nhi đã xuất giá.

Trong nhà Hoắc nhị bá có ba nhi một nữ, trưởng tử đang làm huyện úy ở nơi khác, thứ tử và ấu tử thì đang đi học. Còn lại là một biểu tỷ, tuổi tác cũng tương đương với nàng, nghe nói là đã nghị thân, là người mà nhị bá chọn ở bên ngoài, vài ngày nữa sẽ phải lên đường xa phụ mẫu để gả chồng.

Trong nhà Hoắc tam biểu thúc thì chỉ có một mình Hoắc Kiệt. Nhưng tứ biểu thúc, ngũ biểu thúc, lục biểu thúc thì trong nhà cũng có mấy biểu đệ biểu muội…

Tiêu Vân Chước cảm giác như thể mình đếm mấy không hết.

Buộc phải viết ra giấy.

Người khác đối tốt với nàng, Tiêu Vân Chước cũng biết cách đáp lại.

Cho nên ngày hôm sau, nàng chải chuốt bản thân nhìn vô cùng ngoan ngoãn.

Nàng biết bây giờ người bên ngoài đều cảm thấy nàng hung thần ác sát, vô cùng đáng sợ, cái gì mà Tiêu đại sư, mẫu dạ xoa mặt xanh nanh vàng…thậm chí còn là cọp cái lột quần, không hề có một xưng hô nào hiền dịu cả.

Mặc dù nàng không thèm để ý nhưng lỡ như dọa sợ tiểu hài tử nhà thân thích thì không tốt lắm.

Bình luận

Truyện đang đọc