HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Lão thái thái bỗng dưng mở miệng khiến Khương thị giật nảy mình.

Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên lão thái thái nổi cáu với bà ta.

"Nếu như thân thể ngươi khó chịu, vậy thì về trong viện tử nghỉ ngơi đi, đừng đi ra ngoài khiến người khác ghét! Sắp sang năm mới rồi, người làm trưởng bối như ta không muốn so đo với ngươi, chờ qua năm rồi lại nói, nếu như ngươi cứ lải nhải mãi không thôi, vậy thì dứt khoát về Khương gia đi! Không ai giữ ngươi cả!" Lão thái thái đột nhiên nghiêm túc nói.

Trong nháy mắt Khương thị cứng đờ người, như thể bản thân mình nghe nhầm rồi.

Lão thái thái.... vậy mà răn dạy bà ta trước mặt nhiều người như vậy?

"Nếu như ngươi muốn nói ta là trưởng bối độc ác, vậy thì ta cũng nhận! Từ nay về sau, ngươi ít lấy bệnh tật ra để mà tức giận với ta, Chước Nhi là nữ nhi ngươi không sai, nhưng ta vẫn là mẹ chồng ngươi! Nếu ngươi ỷ vào thân phận để bắt nạt nó, thì cũng khỏi phải nghĩ đến việc ở chỗ ta có được sự vui vẻ!" Lão thái thái ngay cả ngoài mặt ôn hoà cũng không muốn nữa rồi.

Bà ấy né tránh còn chưa đủ lâu sao?

Kết quả thì sao? Khương thị vô pháp vô thiên, vậy mà tự tay vứt bỏ cháu gái bà ấy! Hơn nữa... Hơn nữa lại còn nhốt ở trong quan tài đưa đến núi Vạn Cốt kia!

Đây chính là có lòng muốn để cho nha đầu Vân Chước c.h.ế.t đi đó!

Nếu như đứa nhỏ không lớn mạng, hôm nay đã trở thành một bộ hài cốt từ lâu rồi, mỗi lần nghĩ tới đây, bà ấy đều ân hận vì ban đầu đã làm sai.

Lúc này nào chỉ là Khương thị giật mình, ngay cả mấy người Tiêu Văn Dũ và Tiêu Văn Việt cũng có chút khó tin, nhất là Tiêu Văn Dũ, trước đây thân thiết với lão thái thái, biết tổ mẫu nhà mình là người ôn hòa khiêm nhường, cho dù mẫu thân làm không tốt, từ trước tới giờ cũng không nói những lời tệ hại về mẫu thân trước mặt hắn, nhưng hôm nay... Đột nhiên thay đổi?

Lúc hắn không ở nhà, trong nhà đã xảy ra chuyện gì?

Khương thị khó chịu quay đầu, vội vàng nhìn về phía Tiêu Trấn Quan, trong ánh mắt mang theo sự cầu xin và buồn phiền, vô cùng uất ức: "Lão gia..."

"Mẫu thân nói đúng, thân thể ngươi không tốt thì trở về dưỡng đi." Tiêu Trấn Quan mặt không đổi sắc, ánh mắt nhìn Khương thị vừa lạnh lùng vừa xa lạ, dường như trong một đêm đã mất đi tất cả sự kiên nhẫn.

Khương thị chỉ cảm thấy hơi thở cũng sắp ngưng lại.

"Được, được... Ta đi là được..." Khương thị khó chịu: "Nhị lang, dìu ta trở về..."

Bọn họ đều đang tức giận, cho nên trừng mắt lạnh lùng không vui vẻ gì với bà ta như vậy, chỉ cần nhịn mấy ngày là được rồi, bà ta cũng không tin, Tiêu Trấn Quan có thể đối xử với bà ta cả đời như vậy.

Trong lòng Tiêu Văn Việt cũng có chút không hiểu, nếu như chỉ là bởi vì chuyện của Điền quản gia cũng sẽ không ầm ĩ đến mức như này chứ.

Chỉ là lời của mẫu thân, hắn không thể không nghe, giờ phút này ngoan ngoãn đi ra phía trước, đỡ Khương thị rời đi, quay đầu nhìn về phía Tiêu Vân Chước, thấy ánh mắt nàng vẫn luôn đặt ở trên người đại ca.

Giờ khắc này, Tiêu Văn Việt cảm thấy ba trăm lượng tiền riêng này của mình còn chẳng bằng ném vào trong sông, tốt xấu gì cũng có thể nghe thấy tiếng vang.

Tiêu Văn Việt cũng đi rồi, Tiêu Văn Yến đương nhiên cũng vội vàng đi theo.

"Tổ mẫu, trong nhà đã xảy ra chuyện gì? Sao người lại đột nhiên đối xử với mẫu thân như thế?" Tiêu Văn Dũ vô cùng không hiểu.

"Mẫu thân con không vừa mắt muội muội con, con cũng biết, nó đã làm vài việc, nên ta răn dạy vài câu, để tránh cho nó càng ngày càng không biết tốt xấu..." Lão thái thái không nói thật, ngược lại hỏi: "Con vừa mới nói, may mà có muội muội con... Vì sao?"

Vừa nhắc tới chuyện này, Tiêu Văn Dũ lập tức cảm thấy ngạc nhiên.

"Bởi vì sắp sang năm mới rồi, mấy vị tiên sinh trong thư viện dẫn mấy học sinh chúng con đi du thuyền xem cảnh đêm, nhưng thật không may, lan can trên thuyền kia có một chỗ bị lỏng, con và đồng môn đứng cùng một chỗ, hắn không cẩn thận suýt nữa rơi xuống, con tay mắt lanh lẹ, lập tức túm được người về, nhưng bản thân con không đứng vững rơi xuống nước, nước lạnh, con lại uống chút rượu, mơ hồ không rõ cho nên bị chuột rút suýt nữa chìm xuống dưới..."

Bình luận

Truyện đang đọc